
n lỗi,tôi thật đã
quên hết quá khứ,quên cả tình yêu với cậu,chúng ta không nên tiếp tục
nữa?”
“Không,tại sao em có thể tàn nhẫn quên hết những chuyện giữa em và anh.”
Lại là ánh mắt khổ sở Liễu Uyển Nhi nhìn sang nơi khác,ép mình không được
mềm lòng: “Tôi đã quên,nếu anh còn nhớ chỉ làm anh đau khổ.”
“Nhưng
anh muốn chờ em nhớ lại.” Đây là một tia kiên trì cuối cùng trong lúc
tuyệt vọng,Lý Thư Đằng không cho cô cơ hội cự tuyệt,vội vã chạy khỏi
đây.
Buổi trưa Liễu Uyển Nhi cùng bạn học ăn cơm trưa xong trở lại
phòng học,vừa vào phòng học liền nhìn thấy các bạn học nhìn cô hoan hô
thét chói tai.
Liễu Uyển Nhi thấy kỳ lạ,không biết xảy ra chuyện gì,khi cô thấy trên bảng đen viết mấy chữ to,gương mặt lập tức nóng lên.
Chỉ thấy trên bảng đen viết mấy chữ thật to: Tô Tiểu Tiểu,anh yêu em. Phía dưới ký tên: Lý Thư Đằng.
Bạn học nữ bên cạnh hâm mộ chạy đến gần Liễu Uyển Nhi nói: “Tiểu Tiểu, cậu thật hạnh phúc,hắn yêu cậu như vậy.”
Tỏ tình thẳng thắng thế,đám người ầm ĩ vui vẻ còn Liễu Uyển Nhi sắp bị ép đến điên rồi.
Cô chạy ra phòng học trực tiếp tìm Lý Thư Đằng.
“Tại sao phải làm như vậy?”
Đối mặt Liễu Uyển Nhi chất vấn,trên mặt Lý Thư Đằng mang theo dịu dàng:
“Ban đầu anh cũng tỏ tình với em như vậy,anh muốn làm em nhớ lại.”
“Dù anh làm thế nào,chúng ta cũng không thể trở lại như trước,bởi vì em
hiện tại đã không còn là Tô Tiểu Tiểu trước kia.” Liễu Uyển Nhi thật
muốn nói rõ chân tướng với Lý Thư Đằng,nói cho hắn biết Tô Tiểu Tiểu mà
hắn yêu đã chết,hiện tại đứng ở trước mặt hắn chính là Liễu Uyển Nhi,để
cho hắn không tự hành hạ chính mình nữa,nhưng lời đến khóe miệng lại
thụt trở về.
“Anh vẫn sẽ….chờ em nhớ lại .”
Liễu Uyển Nhi nhắm mắt lại không muốn nhìn ánh mắt cố chấp của Lý Thư Đằng.
Sau khi tan học.
Tử Quyên quan sát Liễu Uyển Nhi ngồi phía sau xe,cảm giác cô hôm nay có
cái gì hơi lạ, trong mắt mang theo chút ít buồn chán,cho nên quan tâm
nói: “Có chuyện gì sao?”
Nhìn thoáng qua Tử Quyên,Liễu Uyển Nhi bỗng
nhiên muốn nói thật với cô,suy nghĩ lưỡng lự một lát,mới nói: “Chị Tử
Quyên,nếu có một người rất yêu chị,mà chị vĩnh viễn không thể yêu
hắn,chị phải làm thế nào để hắn buông tha chị?”
Tử Quyên cho rằng ‘
hắn ’ trong miệng Liễu Uyển Nhi là chỉ Tô Lực Hằng,bởi vì câu ‘ vĩnh
viễn cũng không thể yêu hắn ’, trong lòng cô căng thẳng,không nghĩ đến
tình cảm hai người đã đến trình độ này.
Nhưng nghĩ đến kết quả đáng
sợ Tô Lực Hằng tiếp tục dây dưa nữa, Tử Quyên quyết định giúp Liễu Uyển
Nhi thoát khỏi tình yêu cấm kỵ này: “Em có thể nói cho hắn biết em đã
yêu người khác.”
Lời của Tử Quyên làm cho Liễu Uyển Nhi cảm giác thật khó khăn: “Nhưng mà em chưa yêu người nào.”
Tử Quyên nghe vậy khẽ mỉm cười: “Tiểu thư ngốc quá,người này cũng có thể là giả .”
Liễu Uyển Nhi hiểu rõ mọi chuyện.
Nhưng phải tìm người nào giả làm bạn trai cô đây? Một khuôn mặt trước tiên nhảy vào trong đầu cô.
Nhìn nụ cười trên mặt Liễu Uyển Nhi,Tử Quyên hiểu cô bé đã biết mình phải
làm gì,qua khoảng thời gian khó chịu rốt cục có tin tức tốt.Vu Thiểu Đình trở lại Tô gia đã hơn mười một giờ khuya.
Ngày đó nghe
Khinh Vân nói có bạn trai Tiểu Tiểu đến nhà tìm cô,hắn hoảng sợ không
nghĩ tới cô đã có người yêu,lòng bắt đầu co rút đau đớn,đau đến mất đi
tri giác.
Hai ngày này hắn cố ý làm cho mình bề bộn nhiều việc,hi
vọng dùng bận rộn để tê dại thần kinh của mình,để mình không nghĩ đến cô nữa,nghĩ đến chuyện đau khổ kia,nhưng vừa về tới Tô gia,cô nhíu mày
cười vui vẻ chiếm tất cả suy nghĩ của hắn.
Đúng lúc này tiếng gõ cửa
vang lên,khi thấy Liễu Uyển Nhi đứng ngoài cửa,Vu Thiểu Đình lúc này mới phát hiện thì ra đứng trước mặt cô,tất cả cố gắng của hắn đều hoàn toàn hỏng bét,tâm trạng trong nháy mắt sụp đổ,toàn bộ nhớ nhung hóa thành
một cái ôm mạnh.
Liễu Uyển Nhi bị ôm chặt trong lòng có chút kinh
ngạc,nhưng rất nhanh cô cảm thấy tâm trạng Vu Thiểu Đình đang chấn
động,có ẩn nhẫn,có sầu não. . . . . . Làm cho cô không đành lòng.
Liễu Uyển Nhi không có giãy dụa để mặc Vu Thiểu Đình ôm mình,giờ khắc này cho cô tạm thời bỏ xuống lễ giáo đi.
“Anh Thiểu Đình,anh làm sao vậy?” Qua một hồi Liễu Uyển Nhi nhẹ giọng hỏi.
Nếu như có thể cô muốn chia sẻ ưu sầu cùng anh Thiểu Đình.
Đừng nói gì nữa để hắn buông thả một giây,một giây cũng được,Vu Thiểu Đình reo hò ở trong lòng.
Tay lưu luyến buông ra cô,lúc này Vu Thiểu Đình đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
“Tìm anh có việc ư, Tiểu Tiểu?” Trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh như xưa .
Liễu Uyển Nhi đang nghĩ đến mở miệng thế nào nên không chú ý tới hành động vừa rồi của Vu Thiểu Đình.
Có chút ngượng ngùng kéo đồ ngủ của mình,Liễu Uyển Nhi rốt cục mở miệng nói: “Anh có thể làm bạn trai em không?”
Vu Thiểu Đình cho rằng mình nghe nhầm,nếu như đây là thật,hạnh phúc không khỏi tới quá nhanh.
“Em biết mình đang nói gì không?”
Hắn không phải muốn cự tuyệt cô chứ,Liễu Uyển Nhi có chút gấp gáp: “Anh
Thiểu Đình,em không phải cố ý muốn mạo phạm anh,chỉ là muốn anh giả bộ
làm bạn trai của em.”
Trái tim vừa được nâng cao giờ bị đạp xuống,quả thật ông tr