
mừng lắm rồi.”
Ngón tay hoàng hậu nhón lấy một quả nho, màu tím nhàn
nhạt như ngọc thạch nàng mang trên đầu, cũng nhuộm lên ngón tay nàng một tầng
tím nhạt. Quả nho phản chiếu trong con ngươi của nàng, tựa hồ như con ngươi
biến thành màu tím, tăng thêm một phần sầu lo.
Tuy nàng vẫn im lặng không nói đến Sư Viện Viện, nhưng
ta biết rõ, hôm nay tới đây, chuyện nàng muốn nói nhất chính là chuyện Sư Viện
Viện, lại muốn ta mở miệng trước. Ta cười lạnh trong lòng, hay cho một hoàng
hậu nhân từ, ngay cả một chút chứng cớ bất lợi, nàng cũng muốn tránh!
Ta chậm rãi bỏ nho vào trong miệng, cẩn thận nhấm
nháp, mùi vị chua ngọt thấm thẳng vào lòng. Đã muốn ta ra tay, ta cũng có một
điểm mấu chốt, đừng cho rằng gọi ta tới là ta phải tự động đi làm. Hoàng
hậu đã có chuyện muốn cầu, thì đừng nghĩ có thể hoàn toàn đặt mình bên lề mọi
chuyện. Đây cũng là phương pháp để ta bảo vệ mình - ta tuyệt đối không muốn làm
quân cờ thí để người ta tùy tiện vứt bỏ.
Cuối cùng nàng cũng không còn cách nào, mở miệng hỏi: “Ninh muội muội, tối
hôm qua, hoàng thượng đến chỗ muội phải không?”
Gương mặt ta hiện ra thần sắc ảm đạm, trầm mặc không
nói lại ăn một trái nho, “Chẳng qua sau đó hoàng thượng lại đi.”
Hoàng hậu thương tiếc mà nói: “Ninh muội
muội, khó khăn lắm hoàng thượng mới đến chỗ muội, lại bị…”
Ta nhẹ giọng nói: “Thần thiếp cũng không tính làm gì, chẳng
qua tối hôm qua thần thiếp muốn tiến cử muội muội, mắt thấy hoàng thượng đã
động lòng, chỉ tiếc…”
Hoàng hậu không nhịn được, trái nho màu tím kẹp ở đầu
ngón tay định bỏ vào miệng lập tức bị bóp đến dập nát, nước màu tím dính lên
bàn tay. Ta vội vàng cầm khăn lau trên bàn đưa cho nàng lau tay. Nàng biết mình
thất thố, cũng không che dấu nữa, chỉ nói: “Muội muội, hiện giờ phải làm thế nào cho
tốt đây?”
Ta hiểu được sự kinh hoảng thất thố của nàng. Sư gia
gần như sắp ngang vai ngang vế với Thời gia, Sư Viện Viện lại sinh con sớm hơn
nàng, nếu như đứa bé là trai, khả năng lập thành thái tử rất lớn, kể từ đó, vị
trí hoàng hậu của nàng trong hậu cung đúng là càng bước càng gian nan.
Nhưng nếu nàng muốn ta động thủ, ta cũng tuyệt đối
không thể nhận hết phiền toái, kéo nàng cùng xuống nước, mới là phương pháp bảo
toàn bản thân tốt nhất.
Ở trong hậu cung nhiều năm, ta sớm đã không tin tưởng
vào bất kỳ ai. Phương pháp bảo vệ mình tốt nhất, đó là đừng ôm đồm quá mức.
Ta nhẹ giọng cười, tiếp nhận khăn vải trên tay nàng,
để nó lên bàn, “Hoàng
hậu nương nương đã nói phải xử lý thế nào, thần thiếp tất nhiên là sẽ nghĩ biện
pháp để hoàng hậu nương nương như nguyện. Bất cứ lúc nào thần thiếp cũng nhớ
hoàng hậu nương nương và thần thiếp là tỷ muội tốt cùng ăn cơm trên một bàn.”
Nàng thả lỏng một chút, nắm tay ta, “Muội muội, nếu
như trong cung không có muội, vị trí hoàng hậu này không biết ta có thể làm
được mấy ngày.”
Ta cười lạnh trong lòng, dù ngươi không có tài cán gì,
chỉ cần ngươi có gia tộc làm hậu thuẫn, có bọn họ ở trong triều đình tác động
hoàng thượng, dù thế nào Hạ Hầu Thần cũng sẽ không phế bỏ chức hoàng hậu của
ngươi, trừ phi có một ngày, Thời gia thật sự bị gia tộc khác lật đổ địa vị!
Nhưng đủ loại dấu hiệu cũng tỏ rõ, một ngày này, không
phải không có khả năng đến!
Xem ra sau khi chính quyền của tân đế dần dần củng cố,
tình thâm lưu luyến của Hạ Hầu Thần và hoàng hậu cũng dần dần chuyển tới trên
người Sư Viện Viện. Dường như hoàng đế đang bồi dưỡng một gia tộc đủ để đối
kháng với Thời gia, xem ra hắn đã rút kinh nghiệm từ chuyện của thái hậu, tuyệt
đối không để cho một nhà ngoại thích giữ vị trí độc tôn!
Mà ta lại chỉ có thể tìm kiếm đường sống từ trong
kẽ hở mâu thuẫn của bọn họ. Dù cho Sư Viện Viện đắc thế, lấy quan hệ giữa chúng
ta, ta cũng không thể buông tha hoàng hậu mà đi theo phe nàng, cho nên, ta chỉ
có thể dựa vào hoàng hậu.
Ta mỉm cười chân thành mà nói: “Hoàng hậu
nương nương, thần thiếp đã nhận rất nhiều ân huệ của ngài, sao dám không toàn
lực tương trợ ngài?”
Đúng lúc này, có cung nhân tới báo, “Nguyệt Dung
Hoa nương nương cầu kiến.”
Khuôn mặt hoàng hậu vốn đang thân thiện lộ ra một tia
chán ghét, nhàn nhạt nói: “Nói
ta đã ngủ, bảo nàng không cần thỉnh an.”
Trong lòng ta sáng lên, ngăn cung nhân đến báo tin
lại, nói: “Hoàng
hậu nương nương, tuy Nguyệt Dung Hoa như liễu đầu tường*, nhưng mà, chúng ta
cũng không nên thể hiện thái độ yêu ghét quá rõ ràng.”
(*Liễu
đầu tường: Ý nói gió chiều nào che chiều ấy.)
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái, tuy có nghi ngờ, nhưng
vẫn nói: “Kêu
Nguyệt Dung Hoa vào đi.”
Nguyệt Dung Hoa vốn dựa vào hoàng hậu, nhưng lâu ngày,
không nhận được ưu đãi gì từ chỗ hoàng hậu, lại thấy long sủng của Sư Viện
Viện ngày một sâu đậm, liền ngã qua phía Sư Viện Viện, hoàng hậu sớm đã
không muốn gặp nàng. Nghĩ lại Nguyệt Dung Hoa cũng thật là đáng thương, một
thời gian làm tay chân cho hoàng hậu, lại không lập được công lao gì, hoàng hậu
đã có ta, sẽ không để nàng vào mắt, mới khiến cho nàng chuyển qua đầu quân phía
Sư Viện Viện, cũng không biết hôm nay nàng tới có chuy