
tên sát thủ đó từ nãy giờ vẫn ôm nhau thắm thiết. Lưu Băng nhắm nghiền mắt, đôi tay ôm lấy tên sát thủ. Dù anh đang bị trọng thương, khuôn mặt xanh xao nhưng đang ngời hạnh phúc.
Đồng ra hiệu cho cảnh sát và người của Liệt Viêm Đường rời khỏi phòng bệnh, để cho Mục thiếu gia và sát thủ được ở lại với nhau…
Hiểu Khê lại được ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Lưu Băng. Cô dụi đầu vào lòng anh. Từ khi anh bỏ đi, cô đã nếm trải được nỗi cô đơn khủng khiếp mà trước đó cô chưa từng thấu hiểu.
Tay cô đặt nhẹ lên lưng anh, cảm nhận được hơi ấm cơ thể của anh. Cô áp khuôn mặt mình vào ngực anh, để nghe tiếng đập trái tim anh… Hiểu Khê cười. Lúc này, cô không muốn bận tâm đến bất cứ việc gì, chỉ cần biết Lưu Băng còn sống, chỉ cần biết mình đang được ở bên cạnh anh, như thế đã đủ khiến cô thấy hạnh phúc. Tất cả mọi thứ khác, cô không cần biết đến nữa…
Lưu Băng đỡ cô dậy, vẻ mặt đầy lo lắng kiểm tra khắp cơ thể của cô: “Em bị thương phải không?”.
Hiểu Khê vẫn giữ chặt lấy Lưu Băng, dụi đầu vào ngực anh, dịu dàng đáp: “Em làm sao mà bị thương được? Em là Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất vô địch kia mà!”.
Lưu Băng vẫn không yên tâm: “Thế còn vụ nổ khí gas…”.
Hiểu Khê khúc khích cười: “Anh không biết ở bên ngoài hiện đang có bao nhiêu là cảnh sát đâu. Họ không cho em vào trong. Không có cách nào khác, em đành tự mua băng y tế quấn mình lại rồi nhảy vào một chiếc xe cấp cứu để vào được bệnh viện thôi”.
Lưu Băng nói: “Em có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không? Lỡ cảnh sát nổ súng thì sao?”.
Hiểu Khê tủi thân nhìn anh: “Nhưng mà… nếu không làm như thế, làm sao em có thể gặp được anh đây?”.
Người Lưu Băng hơi run, anh mím chặt môi, nhìn cô lạnh lùng: “Em…gặp anh… để làm gì?”
Câu nói này của Lưu Băng đã thức tỉnh Hiểu Khê, cô thất sắc nói: “Ôi em quên mất, anh đang bị thương nặng, sao bắt anh phải ngồi dậy. Em thật ngốc! Anh… mau quay lại giường bệnh ngay!”. Vừa nói, cô vừa đỡ anh về giường bệnh của mình. Cô phải tốn nhiều công sức lắm mới đỡ được anh nằm xuống. Sau đó cô nhìn quanh, “Bác sĩ đâu rồi? Tại sao không có bác sĩ? Ban nãy anh xuống giường bệnh như thế, không biết có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không nữa?”
Cô cứ đi vòng quanh giường bệnh, miệng nói liên hồi: “Ở đâu nhỉ? Sao em không thấy nhỉ?”. Cô cúi người xuống, nhìn xuống gầm giường bệnh, “lẽ nào ở dưới này, hình như cũng không có…”.
Lưu Băng nhìn cô như nhìn một người bị mất trí: “Trời ơi, em làm gì thế? Em tưởng bác sĩ trốn ở dưới đó ư?”.
Hiểu Khê mở to mắt: “Trông em giống người điên lắm sao?”.
Lưu Băng không đáp, nhưng ánh mắt của anh đã thừa nhận.
Hiểu Khê chớp mắt, thanh minh: “Em đang tìm cái chuông gọi bác sĩ. Bệnh viện nào chả có chuông đó? Gia đình em ai cũng khỏe mạnh, chưa có ai phải vào bệnh viện cả, nên em không biết cái chuông đó đặt ở đâu…”.
“Anh không sao, không cần gọi bác sĩ đâu”. Lưu Băng ngắt lời cô.
Hiểu Khê lắc đầu: “Nếu không nặng, sao anh phải vào bệnh viện chứ? Vết thương của anh nhất định rất nghiêm trọng, em còn nghe nói là…”. Cô lo lắng nhìn Lưu Băng: “Anh bị thương ở đâu thế? Có đau lắm không anh?”. Hiểu Khê xót xa, kiểm tra một lượt người anh: “Khuôn mặt anh xanh xao quá, chắc là đau lắm hả anh? Anh đau ở đâu? Bác sĩ nói có nặng không? Anh có…”.
“Em quan tâm đến anh ư?” Lưu Băng ngắt lời của cô.
Hiểu Khê gặt đầu.
“Tại sao?”, giọng anh là lạ, “Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao?”.
“Chia tay?...”, Hiểu Khê ngơ ngác, cứ nghiêng đầu lẩm bẩm một mình: “Chúng ta chia tay rồi à? Khi nào nhỉ? Sao em không nhớ nhỉ? Có phải anh đã nhớ nhầm rồi không?”.
Giọng của Lưu Băng trầm hẳn xuống: “Khi anh rời khỏi nhà của em, anh có nói…”.
Hiểu Khê chớp chớp mắt: “Như thế đã tính là chia tay rồi ư?... Nhưng em có đồng ý lời đề nghị của anh đâu!”
Lưu Băng nhìn Hiểu Khê không chớp mắt. Đôi mắt cô rực sáng, đầy quyết tâm. Anh biết cô không đùa. Anh nín thở, để mặc trái tim mình cảm nhận luồng không khí ấm áp đang bao trùm khắp gian phòng.
“Hiểu Khê!”, cuối cùng Lưu Băng đã không thể kìm chế được, đành ôm chầm lấy cô, quên cả mình đang bị thương nặng. Anh ra sức ôm thật chặt, bằng tất cả sức lực mà mình đang có. Khuôn mặt của anh tựa sát má cô. Hơi thở nóng bỏng. Lưu Băng thốt lên đầy sung sướng: “Hiểu Khê… anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ đến gặp anh nữa… Anh cứ ngỡ em sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa… Anh không hề mất em, phải không? Anh không dám để cho em biết rằng, thật ra anh…”.
Hiểu Khê nhắm nghiền mắt, tận hưởng vòng tay của anh. Ở trong vòng tay đó, cô thấy lòng mình thật ấm áp. Cô bất chấp mọi thứ để đi giành lấy hạnh phúc cho riêng mình… Cô chỉ muốn mình mãi mãi trong vòng tay anh. Ở đó, cô cảm nhận được tình cảm dạt dào mà anh giành cho cô. Cô muốn anh mãi mãi ôm lấy cô. Hiểu Khê dịu dàng hỏi tiếp anh, “Thật ra anh… thế nào?”.
Lưu Băng hôn lên cổ cô, giọng trầm hẳn: “Thật ra anh… không muốn mất em. Anh rất thương em, thật không biết phải làm thế nào… Anh không muốn làm tổn thương anh… Em đừng rời xa anh nhé… Anh không thể không có em được…”. Lời nói của Lưu Băng êm ả như dòng suối chảy qua, anh lại