
n: “Không phải, anh ấy không thích cháu đâu”.
Y tá Cốc ra vẻ kinh ngạc: “Thật vô lý, cháu có nhầm không đấy? Giản Triệt ngày nào cũng mong cháu tới. Cháu không thấy mỗi lần có mặt cháu, cậu ấy đều giả vờ đọc sách nhưng có đọc vào được đâu ư? Cậu ấy thực sự thích cháu đấy, chỉ tội hơi ngượng thôi”.
Ngượng ư? Hiểu Khê cứ ngỡ mình nghe nhầm. Người đang ngượng phải là cô mới đúng. Cô thấy rõ má mình đang nóng bừng, hầm hập như sốt, tim đập thình thịch như người muốn chạy trốn.
Thấy Hiểu Khê khó xử, Giản Triệt vội vàng cất tiếng: “Y tá Cốc, cô nhầm rồi”.
Cô y tá liền quay lại, tinh nghịch hỏi: “Vậy là cậu không thích Hiểu Khê?”
Giản Triệt trìu mến nhìn Hiểu Khê, cô như nín thở chờ đợi. Ánh mắt anh sao mà dịu dàng đến vậy, khẽ khàng như cơn gió mùa xuân. Chợt anh cất tiếng: “Không, tôi rất thích cô ấy”.
Hiểu Khê sững người, tim cô như ngừng đập vì bất ngờ.
Y tá Cốc cười sung sướng: “Thấy chưa, tôi biết ngay mà”.
Giản Triệt buồn bã nói tiếp: “Nhưng… cô ấy không phải là bạn gái của tôi”.
Tiếng cười im bặt. “Y tá Cốc, cô đừng trêu Hiểu Khê nữa nhé, nếu không sẽ làm cô ấy rất khó xử”.
Hiểu Khê rụt rè nhìn Giản Triệt đầy cảm kích. Cô thấy tim mình bắt đầu đập trở lại. Y tá Cốc vẫn chưa hiểu ra sao liền thắc mắc: “Vô lý thật, ý cậu là hiện giờ cô ấy chưa phải bạn gái của cậu phải không? Tôi thấy hai người…”.
Bác sĩ Thái gõ bệnh án lên đầu cô ý tá nhiều chuyện, nhắc nhở: “Làm xong rồi thì ra ngoài mau, còn bao nhiêu bệnh nhân đang chờ kìa”.
Y tá Cốc lụng bụng bỏ đi ra chiều bị cưỡng bức lắm, ra đến cửa, cô như nhớ ra điều gì liền dừng lại, nói: “Hiểu Khê này, phiền cháu trông chừng chai nước truyền nhé. Nếu hết, nhớ kêu cô thay chai khác”.
Hiểu Khê gật đầu nhưng bụng nghĩ thầm: chả dại gì mà gọi cô ta nữa.
Hiểu Khê vừa nhặt các món quà từ dưới thảm lên vừa ôm tới đầu giường của Giản Triệt. Cô ấp úng lôi ra từng món và nói: “Anh Triệt ơi, đây là các món quà của mọi người trong lớp tặng anh. Sôcôla hình trái tim là của Lệ Tinh tặng. Cô ấy nhờ nhắn là mãi mãi yêu anh. Sôcôla hình ngôi sao là của Mĩ Linh tặng. Cô ấy cầu chúc cho anh luôn tỏa sáng như ngôi sao này. Chỗ trái cây màu hồng này là do Hữu Ái gửi tặng. Cô ấy nói luôn nhớ tới anh từng giờ từng phút. Còn chỗ quýt vàng này là…”.
Giản Triệt cắt ngang: “Vậy còn quà của em đâu?”.
Hiểu Khê giật mình sực tỉnh: “Chết, em quên mất”.
Triệt cười, nói: “Em cứ để chỗ quà mọi người gửi ở đó, anh tự xem được mà. Cho anh gửi lời cám ơn mọi người nhé! Thế là em đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi đó!”
Hiểu Khê chớp mắt, cắn môi. Hóa ra mình đã làm xong việc sao? Vậy mình còn đứng ở đây làm gì nhỉ? Cô lúng túng dậm chân đứng đó rồi ngước nhìn Giản Triệt, kinh ngạc phát hiện thấy mặt anh đỏ bừng như quả cà chua. Như không dám tin vào sự thật trước mắt, Hiểu Khê dụi mắt rồi tiến lên phía trước, chạm khẽ vào mặt Giản Triệt, kêu lên đầy kinh ngạc: “Trời ơi, mặt anh đỏ quá! Anh sao thế?”.
Giản Triệt lúng túng đẩy tay cô ra. Cả hai đều ngượng ngùng im lặng. Không khí thật khác thường. Nhưng chỉ một lúc sau, Giản Triệt đã bình thường trở lại và cười giòn giã: “Em chê da mặt anh thường ngày dày lắm phải không?”.
Hiểu Khê luống cuống thanh minh: “Không phải, em cứ tưởng anh không bao giờ đỏ mặt”.
Giản Triệt cười: “Tại sao vậy? Chả lẽ anh không được giống người bình thường sao?”.
Hiểu Khê đáp: “Không, anh luôn là người mà em kính phục nhất. Anh rất khác thường”.
Nụ cười trên môi Giản Triệt vụt tắt. Anh chợt im lặng. Vị đăng đắng hơi trào lên môi. Anh hơi nhăn mặt, gắng nghĩ sang chuyện khác.
Ngỡ anh đau, Hiểu Khê luống cuống giục: “Anh nằm xuống nghỉ đi, mệt lắm không?”.
Giản Triệt lắc đầu, nắm lấy tay cô, nói: “Kể chuyện cho anh nghe đi”.
Hiểu Khê bặm môi suy nghĩ rồi nhớ tới món quà của cô. Hiểu Khê lục lọi trong túi hồi lâu rồi lôi ra một bảng điểm thi cuối kỳ, hãnh diện cười và khoe trước Giản Triệt.
“Anh xem này, em thi cuối kỳ được kết quả ưu tú này. Chà chà, từ nhỏ đến lớn, em chưa từng đạt kết quả giỏi đến vậy. Có nói, chắc bố mẹ em cũng không tin nổi, không chừng còn nghi ngờ em copy cho mà xem. Anh thấy em lợi hại không? Vĩ đại không?”, Hiểu Khê nói liến thoắng.
Giản Triệt cười khe khẽ.
Cô liếc sang anh, thừa nhận: “Thôi, thôi, em công nhận có công lao của anh tới một nửa. Nhờ anh, em mới có kết quả thi cao như vậy”.
Giản Triệt cố nhịn cười nhưng ánh mắt vẫn cười.
Minh Hiểu Khê thở dài, giọng xìu hẳn: “Thôi được, anh có công hết, được chưa nào? Em biết là nhờ anh luôn thúc giục em học hành mới có được ngày hôm nay. Nhưng anh thử nghĩ xem, nếu em không cố gắng, nếu em ngu đần, liệu anh có dạy dỗ em có được ngày hôm nay không? Em cũng đâu phải đứa vứt đi”.
Giản Triệt cười lớn, thừa nhận : “Đúng, em có lý”.
Rồi anh cứ ngắm mãi gương mặt nghịch ngợm và đáng ghét kia. Anh nhớ ra rằng từ lúc hôn mê tới nay, anh mới nhìn thấy cô. Nom cô rât nhợt nhạt, thần kinh căng thẳng, song ánh mắt rất bướng bỉnh, lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ trước mắt mọi người. Cô đúng là tuýp người khiến anh ưa thích.
Trong khi đó, Hiểu Khê vẫn cầm bảng điểm, thích thú xoay tới xoay lui,