XtGem Forum catalog
Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 7.00/10/475 lượt.

tất sẽ chuyên chú học tập, con cái sợ cha mẹ tất sẽ hiếu thuận, cho nên tôi cảm thấy nếu trên thế giới này có nhiều người nhát gan một chút, có lẽ thế giới sẽ tốt hơn nhiều.”

Anh chỉ nói vô tình như vậy, mà Diệp Khinh Chu như cảm thấy mình đã tìm được người tri âm tri kỷ, hai mắt lưng tròng : “Tổng Giám Đốc, ngài nói rất đúng…”

Ôn Nhược Hà liếc qua kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt nàng, cảm giác có chút quen thuộc, lại có phần lạ lẫm, có lẽ tại anh nghĩ nhiều quá, vì vậy lại tiếp tục chủ đề đang nói : “Cô nhát gan lắm sao ?”

Diệp Khinh Chu gật đầu rất thật thà : “Lá gan của tôi rất nhỏ, lần nào Âu Dương cũng mắng tôi, có điều tôi cảm thấy như vậy cũng không xấu, mặc kệ là chỉ sợ quên không khóa van gas mà quay về nhà ba bốn lần, tôi cũng không cảm thấy gì, còn hơn là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì hối hận cũng đã muộn, chỉ cần việc gì có thể tránh được là tôi đều cố gắng hết sức, những chuyện còn lại đều là những việc cố mà không thể tránh được, nên tôi tuyệt không hối hận về những chuyện đã qua.”

“Tuyệt không hối hận sao ?”Ôn Nhược Hà lặp lại một lần nữa, hơi nhướng mày mỉm cười : “Nói vậy tính ra cô lại là người dũng cảm, chỉ có người nào có dũng khí đối mặt với hết thảy mới có thể tuyệt không hối hận.”

Càng lúc Diệp Khinh Chu càng cảm thấy tổng giám đốc đúng là vị Bồ Tát chuyển thế, không chỉ cứu khổ cứu nạn, mà còn thấu hiểu trái tim đầy tự ti của nàng : “Tổng giám đốc, ngài, ngài đúng là người quá tốt.”

Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Ôn Nhược Hà nghe thấy nàng nói như vậy, bây giờ có vẻ như có rất ít người dùng chữ “tốt”để đánh giá người ta một cách chân thành, mà ngữ khí và ánh mắt của Diệp Khinh Chu lại vô cùng thành khẩn, nếu không chịu tin nàng, thì đúng là phạm phải tội ác tày trời. Anh cười dừng xe lại : “Chính là chung cư này sao ?”

Lúc này Diệp Khinh Chu mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe : “Vâng, đúng là chỗ này rồi, nhà tôi ở chỗ …”Nàng đang định giơ ngón tay lên chỉ vào một cái cầu thang, thì ngón tay đã đông cứng lại ở giữa không trung, bởi vì, Kiều Lạc đang đứng dưới bậc cầu thang, Kiều Lạc với bộ mặt đen xì.

Trong lúc nàng đang sững sờ, Ôn Nhược Hà đã cực kỳ lịch sự xuống xe, bước tới bên phía nàng, giúp nàng mở cửa xe, đột nhiên Diệp Khinh Chu rất muốn nói với anh, rằng, thưa tổng giám đốc đại nhân, cái cầu thang này không phải nhà của tôi…

Nhưng nàng đã không thể, bởi vì Kiều Lạc đã đi lại gần, anh ta tiếp tục trưng ra khuôn mặt ôn nhu giả nhân giả nghĩa của anh ta, nhẹ nhàng gọi một tiếng : “Tiểu Chu, em đã về rồi !”Trong ngữ điệu tràn đầy vẻ từ ái, ai nghe thấy tất cũng cảm động rơi nước mắt !

“Đây là …”Tay vẫn còn đặt trên cửa xe, Ôn Nhược Hà quay đầu lại nhìn người đàn ông xa lạ đang tiến lại gần, xem ra đúng là đang gọi Diệp Khinh Chu, một ai đó vừa bước khỏi xe một cách bất đắc dĩ cố nặn ra một nụ cười sáng lạn, cứng nhắc thốt ra từng chữ : “Tổng giám đốc, đây là anh trai của tôi…”Sau đó đại khái quay về phía Kiều Lạc, nhưng vẫn không dám ngẩng mặt lên nhìn anh : “Anh ơi, đây là Tổng giám đốc công ty em.”

“Hóa ra là Diệp tiên sinh, tôi là Ôn Nhược Hà.”Ôn Nhược Hà không chút nghi ngờ lập tức giơ tay ra một cách lịch sự, vốn Diệp Khinh Chu tưởng rằng Kiều Lạc sẽ lập tức giải thích rằng anh ta họ Kiều, chỉ có nàng họ Diệp, lại không ngờ ràng Kiều Lạc lập tức giơ tay ra bắt tay Nhược Hà, đáp lại một cách lịch sự không kém : “Tôi là Diệp Kiều Lạc.”Rồi không chút kiêng kị lập tức kéo Diệp Khinh Chu về bên cạnh mình : “Em gái tôi ở công ty chắc phải nhờ ngài chiếu cố nhiều.”

“Đâu có đâu có, trong công việc Diệp Khinh Chu rất chuyên cần.”Ôn Nhược Hà đáp lại một cách khách sáo.

Diệp Khinh Chu bị kéo lại gần đã sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, nhưng vì có mặt Tổng giám đốc ở đó, nên phải cố chịu đựng nói vuốt theo : “Tổng giám đốc rất chiếu cố em ạ.”

“Vậy em càng phải cảm ơn Tổng giám đốc đi nhé.”Nghe thấy nàng nói vậy, Kiều Lạc lập tức vỗ vỗ vào vai nàng, nhưng lúc quay đầu lại, sau cặp kính mắc kia là đôi tròng mắt sắc bén như dao, chỉ có Diệp Khinh Chu mới hiểu được, nàng cảm thấy chân nhũn ra, có điều, tay Kiều Lạc vẫn giữ chặt lấy eo lưng nàng, nên dù nàng có nhũn người ra cũng không thể ngã được.

“Diệp tiên sinh quá khách khí rồi !”Ôn Nhược Hà thấy tình cảm giữa hai anh em họ tốt như vậy, liền vô tình nói một câu : “Tỉnh cảm giữa hai người thật tốt, cả nhà ở cùng một nơi cũng thật vui vẻ.”

Kiều Lạc mỉm cười, cánh tay từ eo lưng nàng bắt đầu chạy lên đè nặng lên bả vai nàng : “Bây giờ ở đây chỉ có hai anh em bọn tôi, thực ra tôi cũng mới tới đây, trước kia Diệp Khinh Chu công tác một thân một mình ở chỗ này, ba mẹ tôi cũng rất lo lắng, thật may là tôi mới vừa được điều tới bệnh viện ở đây, vì thế mới tới chiếu cố em ấy một chút.”Anh nói với vẻ rất thản nhiên mặt không đỏ, tim không lạc nhịp, ngay cả hơi thở cũng ổn định nhịp nhàng, quả là thật tới mức không thể thật hơn được nữa.

“Có một người anh trai như vậy thật không thể tốt hơn được nữa.”Ôn Nhược Hà cảm khái thốt ra một câu tận đáy lòng.

Diệp Khinh Chu cảm thấy điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhan