Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Thuyền Đến Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325204

Bình chọn: 9.00/10/520 lượt.

nhưng đã lỡ nhìn, lỡ nghe rồi , trong lòng hỗn loạn không cách nào ức chế.

Bảy năm qua không gặp, anh có chuyện gì nàng đều không biết. Bởi vì anh ra khỏi cuộc sống của nàng, nên bị xao lãng, có điều xao lãng vĩnh viễn không có nghĩa là quên, chỉ cần anh vừa xuất hiện, nàng đã nhịn không nổi muốn biết rõ mọi chuyện của anh.

Anh bình thản nói,” Kỳ thật tôi cũng không biết là việc này cần hai chúng ta đến giải quyết, chú Mai nghĩ như thế nào, cô nghĩ như thế nào, đều là chuyện của các người , không quan hệ tới tôi .”

Mai Oánh Oánh là người cao ngạo, thường gây sự và khinh bỉ tất cả mọi người, nhưng với Kiều Lạc lại không hề chiếm đến một điểm thượng phong. Kiêu ngạo chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ, hành động và biểu hiện bên ngoài của nàng ta, còn Kiều Lạc thì khí phách là từ bên trong toát ra, hiện rõ trong thần sắc của anh.

” Vậy là tốt nhất.” Mai Oánh Oánh trả lời,” Còn nữa, tôi phải nói rõ một điểm này, vị trí nữ chủ nhân bệnh viện của Kiều gia, đối với tôi không có chút hấp dẫn.”

” Tôi biết .” Kiều Lạc nhếch miệng,” Cho tới bây giờ, vị trí ấy là của mẹ tôi.”

Mai Oánh Oánh sắc mặt lập tức thay đổi, thoáng xấu hổ, lời của anh ta, tựa hồ muốn nói cô muốn làm cũng chưa chắc được. Từ lúc biết được cái chuyện kia, nàng vẫn cho là mình chiếm thượng phong, Kiều Lạc là kẻ cầu cạnh dù không khúm núm ít ra cũng nên ngoan ngoãn nghe nàng. Ở bệnh viện, nàng tìm đủ mọi cách làm khó dễ anh ta, nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, mãi về sau, nàng mới phát hiện, Kiều Lạc không phải là người dễ bị áp bức, mặc dù bệnh viện của anh ta sống hay chết đều phụ thuộc vào một câu nói của cha nàng, anh ta cũng sẽ không cúi đầu, ngạo khí của anh thực làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Diệp Khinh Chu nghe không hiểu lắm, có điều chợt cảm thấy câu nói trước kia của mẹ nàng ” Không được ở chung với Kiều Lạc.” dường như có chút quan hệ với chuyện này. Nàng cắn nhẹ môi, việc lớn như vậy, Kiều Lạc lại không hề cho nàng biết. Tim nàng chợt nhói lên, đột nhiên cảm thấy nàng và Kiều Lạc dẫu khác nhau một trời một vực cũng có chỗ tương đồng, đó là cả hai đều không thích đem việc của mình nói cho người khác biết, Kiều Lạc là do tự tin mình có thể tự giải quyết, còn nàng là do sợ mang phiền toái đến cho người.

” Tiểu thư …”

“ Oái ???” Diệp Khinh Chu hết hồn, quay đầu , thấy nụ cười lịch sự của nhân viên phục vụ

” Cô cần xem thực đơn ạ ?” Cô gái chỉ menu đang che mặt nàng có ý hỏi.

” Không …không có……” Diệp Khinh Chu vội vứt menu xuống, đứng lên, luống cuống xin lỗi,” Tôi đi ngang qua đây, chỉ muốn ngồi tí thôi, …ơ … thật ra tôi muốn đi WC……” Nàng vội nhảy ra khỏi chỗ, lùi vài bước, lại nhìn thấy hai mắt nhíu lại của Kiều Lạc, bắt đầu quýnh lên.

” Diệp Khinh Chu?!” Từ phía sau truyền đến giọng sắc bén như dao của Mai Oánh Oánh, nàng sợ tới mức vai tự nhiên thẳng đứng, máy móc quay đầu, miệng méo xệch ” Mai Oánh … Oánh Oánh ơ … sao trùng hợp vậy ?”

Nhưng Mai Oánh Oánh lại không nhìn nàng, mắt của nàng ta ngó sang bên trái nhìn về phía sau của Diệp Khinh Chu, la một tiếng ,” Anh họ ?”

Diệp Khinh Chu đã hoàn toàn hóa đá. Nếu như trời ban cho mỗi người một cơ hội được sống lại thêm một lần nữa, để thay đổi một bước ngoặt nào đó trong cuộc đời, đối với Diệp Khinh Chu mà nói, lựa chọn bước ngoặt này đúng là khó khăn: ngăn cản sự ly dị của cha mẹ? thay đổi mối quan hệ rắc rối với Kiều Lạc ? không về sống với cha, hay không nên tiếp tục sống ở thành phố S ? Một cơ hội làm sao có thể thay đổi hết thảy những sự tình này?

Nàng không biết, cũng không nghĩ tới. Nhân sinh một khi bắt đầu, vĩnh viễn không cách nào quay đầu lại. Đã không thể quay đầu, thì không cần phải hối hận.

Diệp Khinh Chu chỉ lo lắng cho tương lai , rất ít khi nuối tiếc việc quá khứ. Bất chợt nàng nhớ đến một câu,”a person without regrets is a nincompoop (người không nuối tiếc là kẻ dại)”, lời này nói rất đúng, nàng chính là một kẻ khờ dại.

Tỷ như đối mặt với tình trạng quẫn bách lúc này, nàng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trợn mắt há mồm giả ngốc.

Xem ra Ôn Nhược Hà cũng đang muốn đi về hướng toilet bên này, vừa đi đến đây, không ngờ lại nhìn thấy Diệp Khinh Chu đứng ở lối đi và Mai Oánh Oánh vừa từ chỗ ngồi đứng dậy.

” Trùng hợp quá vậy?” Anh hơi giật mình, lúc này Kiều Lạc vốn đang ngồi quay lưng về phía Diệp Khinh Chu cũng xoay người đứng lên, cười nhẹ tiếp lời,” Quả thật là trùng hợp. “

” Hai người …..” Ôn Nhược Hà nhìn họ, thoạt tiên kinh ngạc, rồi tỏ vẻ hiểu ra , mỉm cười, xem ra là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à.

Diệp Khinh Chu cúi đầu, cố ý lui về phía sau, lui đến bên cạnh Ôn Nhược Hà, không thèm giả vờ làm kẻ ngốc nữa, bắt đầu giả vờ làm cây cột.

” Anh họ, tại sao lại ở chỗ này?” Mai Oánh Oánh nhướng cao mày, lần trước anh và Diệp Khinh Chu cùng nhau đến bệnh viện thăm mình, bây giờ lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này, không khỏi quá trùng hợp đi.

Ôn Nhược Hà không thấy việc này có gì đáng xấu hổ, đáp rất tự nhiên,” Không có gì, cùng Khinh Chu cùng đi ăn cơm.”

” Đúng vậy, đúng vậy.” Diệp Khinh Chu không ngẩng lên, gật gật đầu, đến nỗi


Old school Easter eggs.