
thêm cả cậu nữa…
“Anh ơi…”Diệp Khinh Chu lại hít nhẹ một hơi : “Phòng anh ở ngay bên cạnh …”
Kiều Lạc duỗi thẳng chân tay trên cái giường cực lớn của Diệp Khinh Chu, đẩy cô bé tới một góc, sau đó nói một cách thản nhiên : “Từ nay về sau, buổi tối tao đều tới đây ngủ.”
“Sao lại thế ạ ?”Diệp Khinh Chu đang bị đẩy vào góc vội nắm chặt mép chăn, hai mắt lưng tròng khẽ kháng nghị, khó khăn lắm ở trường cô bé mới thoát khỏi cậu ta, như vậy khoảng thời gian gặp mặt mỗi ngày giữa cô bé và cậu ta sẽ không vượt quá 6 giờ đồng hồ, đó là những thời khắc hạnh phúc không thể nào sánh nổi mà …”
Kiều Lạc liền trả lời : “Mỗi ngày mày phải ở bên tao quá mười hai tiếng đồng hồ…”Khẩu khí của cậu ta ý chừng không cho phép người khác hỏi lại, nhưng vì sự tự do trong tương lai, Diệp Khinh Chu vẫn không thể không hỏi một câu : “Tại sao phải quá mười hai tiếng đồng hồ ?”
Kiều Lạc cầm góc chăn kéo mạnh một cái, cuối cùng cái chăn cũng rớt ra khỏi người Diệp Khinh Chu : “Bởi vì, mày đừng hòng nghĩ tới việc thoát khỏi tao, vĩnh viễn.”
Khi đó, ánh mắt của cậu lộ ra ánh sáng sắc lạnh, cũng như hiện giờ, khóe miệng anh hơi nhếch lên khinh bạc : “Đã chạy trốn bảy năm trời, chẳng lẽ tôi không nên đòi lại sao, mỗi ngày 12 tiếng đồng hồ … em gái, em định trả như thế nào đây ?”Càng nói, thân thể anh càng ép sát xuống, gần như dính chặt lên người Diệp Khinh Chu.
Diệp Khinh Chu run rẩy nói : “Vì sao em phải trả cái đó chứ …”Trời ơi, mặc dù nàng làm trành cho hổ[3'> một chút, nhưng cũng không cần phải trừng phạt nàng như thế chứ, nếu cho nàng một cơ hội, nhất định nàng sẽ phản kháng. Đúng, nhất định sẽ dùng toàn lực vùng lên đấu tranh với cái ác. Đấu tranh. Trong lòng nàng vừa nghĩ vậy, chỉ thấy có một luồng dũng khí lưu chuyển khắp toàn thân, thừa lúc Kiều Lạc còn chưa nói năng gì, nàng đã mở to hai mắt, trong mắt lấp lánh vẻ kiên định, trong đầu chỉ có mấy chữ : mang cả đời ra đánh cuộc một lần.
Nàng dũng cảm mở miệng : “Đại gia, đại thúc, đại ca, ngài là ông trời của tôi, chỉ cần cho tôi một con đường sống, mỗi ngày tôi đều cầu cho ngài phúc dầy như Đông Hải, thọ sánh ngang với Nam Sơn”
Kiều Lạc cười lạnh một tiếng : “Trong lòng cô thật nghĩ như vậy sao ?”
Có thể xoay chuyển tình thế ?!
Vì vậy Diệp Khinh Chu lập tức rút tay từ trong chăn ra, giơ ba ngón tay lên đáp một cách rất thật : “Em xin nguyện thề với trời”
Nghe thấy nàng nói vậy, Kiều Lạc hơi nhíu mày thoáng cười : “Không phải cô vẫn nói tôi là ông trời của cô sao, vậy cô cứ việc thề với tôi là được rồi.”
“Thề .. với anh ?”Diệp Khinh Chu bắt đầu lắp bắp : “Thề … cái gì cơ ?”
Kiều Lạc cười nhạt một cái : “Mỗi ngày đều cầu nguyện cho tôi phúc như Đông Hải, thọ sánh ngang với Nam Sơn…”Thấy anh nói như vậy, trước mắt Diệp Khinh Chu như sáng ngời, nàng lập tức muốn giơ tay thề, Kiều Lạc đã tranh nói trước một bước : “Bất quá mỗi ngày cô đều phải cầu nguyện với ông trời là tôi đây, cho nên mỗi ngày chúng ta đều cần phải gặp nhau nha.”
Diệp Khinh Chu chết sững luôn.
Kiều Lạc có ham muốn chiếm giữ rất mạnh mẽ, điểm này, từ nhỏ Diệp Khinh Chu đã phát hiện ra, cái gọi là ham muốn chiếm giữ của anh bẩm sinh đã rất mạnh.
Sữa là của anh, bánh mì là của anh, và tương tự, Diệp Khinh Chu cũng là của anh. Địa vị của nàng cũng tương tự như sữa và bánh mỳ, bất quá chỉ là một món đồ phụ thuộc, hơn nữa, là một món nhu yếu phẩm không thể thiếu hàng ngày.
Nhưng trên thực tế, Kiều Lạc không thích uống sữa tươi cũng như ăn bánh mỳ, có điều mặc dù anh ta không thích hoặc không ăn, thì cũng không có nghĩa là người khác có thể ăn, đây chính là tính ích kỷ của Kiều ác ma.
Anh cũng không thích Diệp Khinh Chu, hoặc nói chính xác hơn là căm hận nàng, cho nên từ ngày đầu tiên lúc Diệp Khinh Chu bắt đầu bước chân vào nhà họ Kiều, nàng đã lần lượt bị bắt nạt, lá gan nhỏ xíu càng ngày càng nhỏ hơn, nguyên bản chỉ là một quả thị mềm, về sau trực tiếp thăng cấp thành tương quả hồng, mềm nhũn tùy ý người khác bôi trét, thích bôi ở đâu thì cứ bôi ở đó.
“Đi pha cho tao một ly trà xanh.”
“Vâng !”Chẳng những Kiều ác ma thích sai sử người khác, mà giọng lưỡi lại rất khinh bạc, hỏa hầu pha trà của Diệp Khinh Chu được tôi luyện nên từ những ngày này, bất quá nàng tự quay lại an ủi mình, nói thế nào đi chăng nữa thì nó cũng giúp nàng tăng thêm một kỹ năng.
“Đi mua giúp tao một tờ tạp chí !”
“Vâng ạ!”Mỗi ngày Diệp Khinh Chu vừa mới về nhà đã ngay lập tức bị sai phái, hoặc đi mua tạp chí, hoặc mua đồ ăn, miễn là không có lúc nào rảnh rỗi, nàng vẫn lạc quan như trước tự an ủi mình, kỳ thật đi ra đi vào coi như rèn luyện thân thể, trước đây lúc nàng chưa bước chân vào cửa nhà họ Kiều thì yếu ớt, hay mắc bệnh vặt, bây giờ đi lại nhiều hơn, ngược lại lại không mắc mấy cái bệnh vặt vãnh đấy.
“Buổi sáng gọi tao thức dậy !”
“Vâng ạ.”Từ khi mỗi đêm Kiều Lạc chui vào phòng Diệp Khinh Chu ngủ, nàng đúng giờ báo thức như một cái đồng hồ, hoặc giống như nhân viên nhà đài. Bất quá Diệp Khinh Chu vẫn tự an ủi mình, trời sinh nàng sợ lạnh, trời vào thu đã phải dùng túi sưởi, từ lúc Kiều Lạc đồng giường với nàng, chẳng nh