
p lại một cách thật thà : “Chắc là .. tôi nghĩ lầm rồi.”
Ôn Nhược Hà thở phào một hơi, mới cười nói : “Không sao cả, về sau bất quá mọi người cùng thay đổi, nhất là những người làm thiết kế như bọn ta, thỉnh thoảng có những suy nghĩ tân kỳ cũng không phải chuyện gì xấu.”
Cách nói năng của anh quá ôn hòa, quả thực Diệp Khinh Chu không thể tin vào mắt mình, nàng nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc đại nhân, hận không thể tìm ra nửa điểm gian trá trong vẻ tươi cười của anh, đáng tiếc, … thất bại “Tổng giám đốc, ngài, ngài đúng là người tốt!”Thật cảm động nha, Diệp Khinh Chu cảm giác mình đã gặp được người tốt đứng thứ tư trong đời.
Ôn Nhược Hà có vẻ ngượng ngùng khi thấy Diệp Khinh Chu nịnh nọt có phần quá thổi phồng như thế, cười nhẹ một cái nói : “Ngược lại thì có, cô vẫn chịu khó như vậy sao ?”
Diệp Khinh Chu đáp một cách rất thật : “Vì công ty hiến thân, vì đồng nghiệp phục vụ!”
“…”Ôn Nhược Hà sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười : “Ha ha, Khinh Chu, suy nghĩ của cô thật sâu xa.”Anh vừa nói vừa định đi về phòng mình, Diệp Khinh Chu đã giữa lại : “Tổng, tổng giám đốc, ngài có thích thuốc lá nổi tiếng không ạ ?”Tổng giám đốc là người tốt, nhưng không có nghĩa là nàng không cần biếu xén, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm[6'>, mục tiêu lớn nhất đời này của Diệp Khinh Chu chính là khiến cho thủ trưởng nương tay, đồng nghiệp mềm lòng.
“Tôi không hút thuốc lá !”Ôn Nhược Hà trả lời, thật không biết vì sao tư duy của cô nhân viên này lại kỳ lạ như thế !
“Vậy ngài có thích rượu nổi tiếng không ?”Diệp Khinh Chu vẫn tiếp tục hỏi
Ôn Nhược Hà lắc đầu : “Tôi cũng không uống rượu.”
“Vậy ngài thích các tác phẩm nổi tiếng sao ?”Diệp Khinh Chu nhíu mày, không hút thuốc lá, cũng không uống rượu, xem chừng vị thủ trưởng này có vẻ khó thu phục nha.
Rốt cuộc Ôn Nhược Hà không nhịn nổi phải mở miệng : “Kỳ thật, tôi không quan tâm tới những thứ đó”Anh vừa nói vừa cười một cách áy náy : “Bây giờ đã sắp tới giờ làm việc, có lẽ chúng ta không nên nói chuyện phiếm nữa được không ?”Vừa nói vừa đẩy cửa phòng, Diệp Khinh Chu đứng sững lại trước cửa, chẳng lẽ … tổng giám đốc chính là người đàn ông không không chịu ảnh hưởng của những thứ tiền bạc sa hoa trong truyền thuyết ?
Sự trở về của Diệp Khinh Chu được tất cả các nhân viên trong văn phòng hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là Lệ Na mấy nàng, quả thật có phần giống như cảm giác của mẹ đợi con về, làm Diệp Khinh Chu thầm tự hào, sau đó lại nghe nói văn phòng quyết định tổ chức một buổi tụ tập ăn uống nhân dịp để chúc mừng nàng và tổng giám đốc, điều này càng làm nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hóa ra trong lòng mọi người địa vị của nàng có thể sánh ngang với tổng giám đốc cơ à…
Mặc dầu Âu Dương cảm thấy sự thỏa mãn của nàng ta không có chút ý nghĩa gì, nhưng vẫn cảm thấy cần nhắc nhở một chút, miễn cho nàng đắc ý quá quên mất mình là ai, mặc dù vậy nàng cũng không nói gì quá đáng : “Mấy người Lệ Na kia ước gì cậu về để tiếp tục làm người sai bảo cho bọn họ, hơn nữa, sau khi tổng giám đốc tới không thể thiếu vụ tổ chức liên hoan để nịnh bợ, thêm cậu vào đó, chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền.”
“Hóa ra đối với công ty mình có tác dụng lớn như vậy sao ?”Diệp Khinh Chu vừa photocopy giấy tờ vừa quay lại nhìn các đồng nghiệp đang bận rộn, lại bắt đầu cười trộm : “Nói vậy chắc chắn mình sẽ không bị sa thải nha.”
“… “Âu Dương thở dài một tiếng, vỗ nhẹ vai nàng : “Cuộc sống của cậu đúng là một vở bi hài kịch miên man nha.”
Diệp Khinh Chu nhìn quanh thấy không ai chú ý tới hai người các nàng, mới nói khẽ : “Đúng rồi, tổng giám đốc mới tới có vẻ như cũng không dễ biếu xén nha.”
“Đây không phải chuyện tốt sao ?”Âu Dương nói : “Khó khăn lắm nữ vương chuyên lột da hút máu người ta mới đi, lại đổi tới đây một vị Đường Tăng lương thiện, không cần lấy tiền của cậu, cậu còn không cam tâm tình nguyện sao ?”
Đầu lông mày Diệp Khinh Chu nhíu lại tới mức sắp đụng vào nhau : “Có khi đây là chuyện tốt nha, cậu nói xem, ông ấy không thu lễ có nghĩa là ông ấy không nghĩ tới việc sa thải mình, như vậy có nghĩa là về sau tờ thông báo sa thải sẽ không tới tay mình không ?”
“Khụ khụ…”Âu Dương không còn lời gì để nói nữa : “Kỳ thật mấy người bọn mình chẳng ai biếu xén nữ vương cả, mà nữ vương có dám sa thải mình đâu cơ chứ !”Nàng không kiềm nổi hơi cao giọng, làm người đang ngồi gần máy photocopy nhất là Dương Dương phải quay đầu liếc một cái, nàng ta đang vụng trộm log in vào QQ chat với bạn trai, chỉ nghe thấy hơi gió cũng cảm thấy giật mình.
Diệp Khinh Chu vội vàng liếc Âu Dương một cái nhắc nhở, sau đó cầm lấy đống giấy tờ đã được copy xong xuôi, kéo Âu Dương vào gian chuyên dùng pha trà : “Cậu nhỏ nhỏ cái giọng một tẹo chứ.”
Âu Dương bĩu môi : “Mình nói thật nhé, Tiểu Chu, hai bọn mình đã quen nhau lâu như vậy, mình hiểu cậu rất rõ, chẳng lẽ mình còn muốn hại cậu hay sao ? Cậu thử nhớ lại hồi cậu học đại học đi, nhớ lại mình chỉ muốn mắng cậu là cỏ bị ngựa dày xéo, nếu không phải có mình che chở cho cậu, con ranh Mai Oánh Oánh kia đã hành hạ cậu tới chết. Cậu đừng quá bi quan khi