XtGem Forum catalog
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325843

Bình chọn: 9.5.00/10/584 lượt.

hình Thần Diệt không lưu người sống, biện pháp dùng phân thân cũng chưa chắc đã trót lọt! Còn nữa, Ngọc đế lệnh cho Long vương tự mình chưởng hình, người khác khó có thể nhìn ra sơ hở, nhưng Long vương là cha ruột huynh, sao giấu được ông ấy?!”

Bạch Nham cười khổ:“Nay nghĩ lại, lúc trước có thể tránh được một kiếp có lẽ là do may mắn thôi. Phân ra một nửa nguyên thần quả thật mạo hiểm, nhưng may mắn coi như thuận lợi. Sau khi làm ra phân thân, ta mất hơn một nửa đạo hạnh, hành động chậm chạp không tiện, miễn cưỡng có thể duy trì hình người, nhưng may là có thể bảo toàn tính mạng. Sắp bị tử hình, phụ vương ta có thể nhìn ra sơ hở, nhưng ông ấy cũng không nói gì. Có lẽ là ông ấy không biết, có lẽ là ông ấy niệm tình cha con tha cho ta một con đường sống, sau này coi như đứa con trai này đã chết. Mà dù thuật phân thân bảo vệ được tính mạng của ta, nhưng cũng không giảm bớt được đau đớn ta phải chịu. Ngay từ khi bắt đầu cực hình Thần Diệt, Thiên Ngoại Lưu Hỏa đã đốt sạch phân thân của ta, nhưng đám lửa đó lại giống như đang cháy từ trong huyết mạch ta, đau đớn này nửa phần không thiếu, gần như thiêu trụi nốt một nửa nguyên thần còn lại của ta.”

Chưởng quầy Ly không kìm lòng được nghĩ về cảnh tượng Bạch Nham chịu cực hình Thần Diệt năm đó, bàn tay càng siết chặt lại, bóp vào tay Bạch Nham có hơi đau. Hắn liếc mắt nhìn tay hai người đang nắm chặt, muốn trấn an nàng vì thế nhẹ nhàng bâng quơ cười nói,“Chỉ còn một nửa nguyên thần, lại phải trải qua cực hình Thần Diệt quả thực đã tra tấn ta một đoạn thời gian rất dài. Khi đó tiểu muội ta lén đưa ta vào linh tuyền trong núi Đại Tuyết, dựa vào linh khí trời đất ở nơi đó bảo vệ thân thể, nguyên thần của ta, qua khoảng trăm năm mới dập tắt được lửa ngày đó.”

Bạch Nham không dám nói một trăm năm đó hắn đã sống không bằng chết thế nào, thiên hỏa thiêu đốt từ trong nguyên thần thiêu ra, dù ngày hay đêm đau đớn vẫn luôn bao trùm ý thức của hắn. Cho dù ẩn thân dưới hồ băng có linh nguyên thủy linh vạn năm nuôi dưỡng, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống sót. Không chỉ không thể hóa thành người hình, nguyên hình của hắn cũng bị đốt không ra hình dạng. Ở trong trí nhớ của hắn một trăm năm đó cũng rất mơ hồ, chỉ có vài hình ảnh hỗn độn, thân thể nát thành mảnh nhỏ, cháy khét tanh hôi, kinh khủng đến mức mỗi khi nhớ lại đều khiến hắn hít thở không thông. May mà đó đã là chuyện của rất nhiều rất nhiều năm trước, nay tuy rằng còn có chút di chứng nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

“Núi Đại Tuyết?” Chưởng quầy Ly nghĩ,“Đó không phải là nơi ở của linh nguyên Tiểu Tuyền sao?”

“Không sai, đúng là linh nguyên của Tiểu Tuyền đã cứu ta.” Bạch Nham cười nói,“Bây giờ nàng đã biết vì sao lúc trước ta không để nàng uống linh nguyên chữa thương chưa, bởi vì Đỗ Tuyền là ân nhân của ta, sao ta có thể để nàng hủy cơ hội thành hình của hắn.”

Lúc này lần đầu tiên Chưởng quầy Ly cảm thấy tất cả những chuyện này đều do số trời đã định. Nàng gặp được Tiểu Tuyền là trùng hợp, gặp được Bạch Nham cũng là trùng hợp, tất cả đều là trùng hợp, nàng bỗng nhiên bắt đầu cảm kích sự trùng hợp đó.

Nghe Bạch Nham thẳng thắn, chưởng quầy Ly sẽ giảm nhẹ tội cho hắn đúng không? Nhưng Bạch Nham tỉ mỉ nghiên cứu vẻ mặt chưởng quầy Ly rất lâu, chỉ nhìn thấy vẻ u sầu và bi ai, so với phẫn nộ càng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi hơn.

“Làm sao vậy? Ta không còn chuyện gì giấu nàng nữa, nàng còn chưa vừa lòng sao?” Bạch Nham có chút hoảng hốt, hắn không thích vẻ mặt chưởng quầy Ly lúc này, rất không thích vẻ mặt mà hắn chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã cảm thấy đau lòng của nàng lúc này.

Chưởng quầy Ly từ từ nhìn tay hai người vẫn nắm chặt chưa từng buông ra, chỉ lắc đầu không nói gì.

Nàng muốn biết rốt cuộc hắn yêu Mạc Trúc Tuyết đến mức nào, cả đời coi hạnh phúc của nàng ta là hạnh phúc của mình, coi niềm vui của nàng ta là niềm vui của mình; Bỏ lỡ một kiếp lại chờ mong kiếp sau; Vì nàng ta mà trộm đá Vô Sắc giúp nàng ta luân hồi, còn mình lại vạn kiếp bất phục; Năm trăm năm qua, hắn vẫn đang yên lặng bảo vệ nàng ta luân hồi. Nàng không rõ, không rõ sao hắn có thể yêu sâu đậm như vậy, không hối hận như vậy. Nàng không dám hỏi, hỏi hắn vẫn yêu sâu đậm như vậy, vẫn không hối hận như vậy sao. Nàng lại càng không dám nghĩ, nghĩ xem chính nàng có yêu hắn sâu đậm như vậy không hối hận như vậy không.

“Không còn sớm nữa, chúng ta mau trở về thôi.”

Chưởng quầy Ly bỗng nhiên đứng dậy, rút tay mình khỏi tay Bạch Nham, nhưng Bạch Nham vẫn không chịu buông. Nàng lại dùng sức vung ra, cuối cùng cũng rút được tay về,“Về thôi.”

Chưởng quầy Ly lướt đi như một cơn gió, Bạch Nham sững sờ đứng tại chỗ hoàn toàn không hiểu có phải mình lại làm sai cái gì hay là nói sai cái gì hay không. Vừa rồi nàng phản ứng không giống như dỗi hắn, rốt cuộc là làm sao vậy?

Bạch Nham mơ hồ đuổi theo chưởng quầy Ly về nhà, Đỗ Tuyền đã ở trong đình viện chờ bọn họ đã lâu.

“Chưởng quầy, lão đạo hai người đã đi đâu vậy? Sao giờ mới về?”

“Làm sao vậy?” Chưởng quầy Ly hỏi.

Đỗ Tuyền kéo chưởng quầy Ly và Bạch Nham ngồi vào lương đình, bảo Chỉ Lan rót cho h