
ọ một chén trà, nói:“Hai người biến mất sắp ba ngày rồi, ngày hôm qua Đường Phong lại tới cửa hàng, ta nói cho hắn hai người không ở đây, hắn dường như rất vội nên để lại phong thư cho lão đạo. Ta đợi lâu không thấy hai người về liền bóc thư ra xem trước.”
Bạch Nham cầm phong thư từ tay Đỗ Tuyền, vội vàng mở ra xem, sau đó nói với chưởng quầy Ly:“Đường Phong nói Thục phát sinh đại nạn, đạo trưởng Minh Dục lệnh cho thủ hạ đệ tử mau chóng đi trước, hắn hy vọng ta cũng có thể đến trợ trận.”
Chưởng quầy Ly nhíu mày hỏi:“Chuyện của Huyền Tôn giáo có liên quan gì đến huynh đâu, vì sao huynh phải đi trợ trận?”
Đỗ Tuyền tò mò hỏi:“Hai người mới từ Thục về mấy ngày, Đường Phong lại nhận được lệnh của sư phụ hắn chạy tới Thục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chỉ toàn bộ yêu ma quỷ quái đều chạy về đó, mà ngay cả đám người tu đạo này cũng sốt ruột chạy đến đó.”
Bạch Nham cau mày, vừa tự hỏi vừa nói:“Xem ý của Đường Phong trong thư, chỉ sợ là thiên hạ đại loạn trong thần dụ Minh Dục nhận được sẽ bắt đầu từ Thục, hắn nghĩ ta có thể giết được nữ Bạt tức là đạo hạnh cao thâm, cho nên mời ta đi hỗ trợ.”
“Cho nên ngươi muốn đi?” Đỗ Tuyền hỏi.
Bạch Nham gật gật đầu:“Ta đi nhìn một cái. Tòng Tố và Thanh Vũ đều còn ở Thục, nếu Huyền Tôn giáo cùng đám yêu ma ở Thục kia ra tay quá nặng, ta sợ trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.”
Chưởng quầy Ly hơi cong môi, cười nói:“Ta thấy nếu đánh thật, Tòng Tố nhất định sẽ bất chấp mà chạy tới đấu tranh anh dũng.”
“Vậy càng phải ngăn hắn. Huyền Tôn giáo tuy là đạo gia chính tông, nhưng thủ pháp giết ma săn quỷ lại cực kì tàn nhẫn, vài trận pháp đều là sát trận uy lực lớn, đao kiếm không có mắt huống chi bọn họ còn sử dụng loại đạo pháp tàn nhẫn đó, ta không muốn Tòng Tố đi gặp Phật tổ nhanh như vậy. Huống hồ, lần này chúng ta trở về vốn muốn tìm thêm nhiều manh mối, Đường Phong cố ý đến Đan thành lần này đã giúp chúng ta hỏi thăm được không ít tin tức, cũng đến lúc nên về Thục rồi.”
“Lo không hết chuyện.” Chưởng quầy Ly vỗ trán thở dài.
“Ta cũng phải đi!” Đỗ Tuyền nhảy dựng lên,“Lần này ta cũng phải đi Thục.”
Chỉ Lan đứng một bên vội vàng gật đầu, ý là nàng cũng muốn đi theo Đỗ Tuyền.
Chưởng quầy Ly nặng nề thở ra một hơi, nói:“Tiểu Tuyền, Chỉ Lan vừa mới thành hình, nếu theo chúng ta đến Thục cho dù không bị đám người tu đạo kia giết thì cũng bị đám yêu ma kia làm thịt, ngươi nhẫn tâm sao?”
Chỉ Lan nghe vậy có chút sợ hãi, trốn Đỗ Tuyền sau lưng, một đôi mắt nhìn thẳng Đỗ Tuyền.
“Ơ……” Đỗ Tuyền nhìn Chỉ Lan nước mắt lưng tròng, không đành lòng bảo nàng ở nhà một mình, cắn răng dậm chân một cái, dáng vẻ khẳng khái hy sinh, nói,“Ta ở lại giữ nhà vậy.”
“Đúng rồi,” Chưởng quầy Ly đột nhiên hỏi,“Tiểu Tuyền, hậu sự của Thành Đàm làm thế nào rồi?”
Đỗ Tuyền đáp:“Ừ, trước mắt coi như thuận lợi, có người Bùi gia chi tiền xuất lực, buổi chiều hôm qua hai tiểu đạo sĩ Tử Minh và Nguyên Đốc đã khởi hành đưa xác Thành Đàm về núi Vân Đài an táng rồi.”
“Đi rồi à?” Chưởng quầy Ly có chút đăm chiêu thì thào.
“Làm sao vậy?” Bạch Nham hỏi.
Chưởng quầy Ly lắc đầu:“Không có việc gì.” Chuyện Vân Nhai chiếm thân thể Tử Minh chưa thể để Bạch Nham biết được. Hắn nhúng tay càng nhiều sẽ càng nguy hiểm.
Bạch Nham chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra chưởng quầy Ly rõ ràng có việc giấu hắn, khẽ thở dài một cái, hỏi:“Nàng có muốn đến Thục cùng ta không?”
Chưởng quầy Ly không cần nghĩ liền gật đầu đáp:“Đương nhiên muốn.”
“Ta nhớ rõ trước đó không lâu nàng mới nói nếu ta muốn đối địch cùng Thiên Khê và Vân Nhai, tự tìm đường chết, nàng nhất định sẽ không theo. Sao giờ lại đổi ý nhanh vậy?”
Chưởng quầy Ly trừng mắt nhìn Bạch Nham, lúc này hắn dám quay ngược lại ghi hận với nàng. Nàng quả thật không muốn đối địch với Thiên Khê Vân Nhai, nhưng để Bạch Nham một mình đi nàng không yên lòng. Huống hồ chuyện xảy ra ở Tây Thục chưa chắc là do Thiên Khê giở trò quỷ, nàng đi theo không tính là cản trở chuyện của Thiên Khê.
“Sao càm ràm nhiều vậy, rốt cuộc huynh có đi hay không?” Chưởng quầy Ly hung hăng nói.
Bạch Nham cười nói:“Đi đi, đương nhiên phải đi.”
Hai người dặn dò Đỗ Tuyền mấy chuyện cần hắn điều tra, sau đó đằng vân mà đi.
Trên đường Bạch Nham mới nghiêm trang hỏi chưởng quầy Ly:“Vân Nhai đã nói gì với nàng?”
Editor: mèomỡ
Từ Đan thành đến Thục, chưởng quầy Ly và Bạch Nham đằng vân ước chừng cần nửa canh giờ, mặc dù không lâu cũng vừa đủ để bọn họ trò chuyện .
“Vân Nhai đã nói gì với nàng?” Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly, sắc mặt nghiêm túc,“Không thể nói cho ta biết sao?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu, nàng vốn không muốn nói cho Bạch Nham, thậm chí muốn nghĩ cách ngăn cản Bạch Nham lại nhúng tay vào chuyện của Thiên Khê. Nhưng hôm nay, Bạch Nham đã thẳng thắn nói ra những bí mật hắn giấu kín đã lâu, thẳng thắn như thế, không chỉ làm cho chưởng quầy Ly có chút bối rối mà còn khiến cho nàng bất đắc dĩ. Thiên Khê muốn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành trận, Bạch Nham không thể không ngăn cản. Theo như lời Vân Nhai nếu chuyện này giấu giếm không nói cho Bạch Nham đó là đẩy hắn vào chỗ chết một lần nữa, nàng khô