Polly po-cket
Tiên Hôn Hậu Ái

Tiên Hôn Hậu Ái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211753

Bình chọn: 9.5.00/10/1175 lượt.

ng, ý bảo cô dùng chìa khóa mở cửa.

An Nhiên khó hiểu

nhận lấy cái chìa khóa, vừa cầm chìa khóa mở cửa vừa không ngừng ngoảnh lại nhìn

anh, cô có phần không rõ tình hình bây giờ là thế nào.

An Nhiên xoay cái chìa

khóa, cửa nhà lên tiếng mở ra, đẩy ra cái cửa còn chưa có khóa, cô thấy bên

trong có chút ngổn ngang, như là còn đang lắp đặt, giấy báo rơi rớt trên mặt

đất.

An Nhiên sững sờ ngoảnh lại: “Nơi này là …?”

Tô Dịch Thừa đẩy cửa ra,

rồi đẩy cô đi vào, gian nhà đã lắp đặt đại khái, không có màu sắc lạnh như băng

của căn nhà bên kia. Đi từ cửa vào, trừ giá dép màu trắng thuần ra, thì cách

trang trí màu sắc bên này còn trang nhã hơn bên kia, màu sắc ở đây ấm cúng hơn

rất nhiều. Giấy dán tường màu vàng nhạt, bức tường phía trên chỗ treo chiếc vẽ

một đóa hoa hồng thật lớn, màu xanh biếc của lá cây tôn lên màu hồng của, hình

ảnh như vậy trông thật đẹp mắt.

Phòng bếp bắt chước phong cách căn nhà bên

kia, kiểu nửa mở, bàn ăn vẫn thế, chẳng qua bếp bên này lớn hơn rất nhiều, bên

trong trừ kệ bát, còn có nhiều tủ thủy tinh trong suốt cỡ lớn, đoán là tủ để

rượu. Bàn ăn ở đây cũng dài hơn nhiều, trước bàn ăn đặt ba cái ghế đệm màu đỏ,

phía trên có treo một chiếc đèn trần thủy tinh hình tròn, phong cách này có bảy

phần giống quán bar.

Trong phòng khách lớn như thế cũng chưa đặt ghế sô pha

và vật dụng trong nhà, khiến cả căn phòng có chút trống trải.

“Ở đây … là nhà

của anh?” An Nhiên có chút khó tin hỏi, theo cô biết, giá nhà ở đây khi bắt đầu

giao dịch không hề thấp, thậm chí còn rất cao, không phải người bình thường có

thể gánh vác được.

Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cô, sửa lại:

“Không phải là nhà của anh, nơi đây sau này là nhà của chúng ta, không chỉ là

của anh, cũng là của em! Mấy ngày nữa chờ nơi này sửa sang xong, chúng ta sẽ

chuyển sang đây.”

An Nhiên mất một khoảng thời gian dài mới tiêu hóa được

những gì anh vừa nói. Thật là có chút không thật, ở đây tuy không tính là biệt

thự, nhưng tuyệt đối là khu nhà cao cấp.

Thật vất vả mới tiêu hóa xong toàn

bộ nội dung, vấn đề khác lại nảy ra: “Vì, vì sao đột nhiên muốn dọn đi?” Trước

đây chưa từng nghe anh nói gì, hơn nữa căn nhà bên kia cũng rất tốt, dù còn kém

ở đây, nhưng tất cả điều kiện cũng được xem như là hạng nhất. Hay là, anh đột

nhiên muốn chuyển đi, là vì Lăng Nhiễm?

Nghĩ trong lòng, không biết thế nào

đã bất giác hỏi ra lời: “vì Lăng Nhiễm sao?” Thanh âm nho nhỏ, có chút buồn bực,

có chút không vui.

“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi cô, xoay thân thể của cô lại,

đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Nói

cho anh biết, em muốn biết cái gì?”

An Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy

kia, một hồi lâu, mới hỏi: “Hai người, hồi đó vì sao hai người chia tay?”



Dịch Thừa nhìn cô, tại sao chia tay? Mạch suy nghĩ thoáng chốc quay lại mùa hè

của bảy năm trước.

Mùa hè ở Giang Thành rất nóng bức, ánh mặt trời gay gắt,

nắng nóng liên tục, không hề có chút gió nào, như là thiêu cháy con người.



Dịch Thừa lái chiếc xe mà huyện ủy phân cho anh chậm rãi đi về thành phố Giang

Thành. Sau khi tốt nghiệp đại học anh liền được phân bổ về cục quy hoạch xây

dựng Lâm huyện, Tô Dịch Thừa mất thời gian ba năm từ một nhân viên công vụ bình

thường trở thành phó cục trưởng cục quy hoạch, ba năm này là anh dùng chính năng

lực của mình từng bước đi lên, tất nhiên anh thăng chức thuận lợi như thế cũng

không thể không liên quan đến trong nhà, dù sao nhiều cán bộ trong huyện là đồng

đội cũ, bạn bè cũ của ông nội và cha anh, bọn họ không trợ giúp nhiều cho công

việc của anh, nhưng trong con đường này cũng chưa hề quấy nhiễu, cho nên còn

đường làm quan của anh coi như là thuận buồm xuôi gió.

Lâm huyện là một huyện

trực thuộc Giang Thành, cách thành phố Giang Thành hơn một trăm cây số, nhanh

cũng phải gần nửa ngày lái xe.

Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện điều phối cơ

sở, đã gần hai tuần lễ chưa trở về Giang Thành rồi, hôm nay công việc trên tay

rốt cục đã xong một phần, mai là cuối tuần, Tô Dịch Thừa thu dọn đồ đạc lái xe

trở về.

Trên đường về còn gọi điện cho Diệp Tử Ôn, dường như có chuyện muốn

mời anh ta làm cố vấn một chút.

Điện thoại kết nối được, vừa vang lên ba

tiếng liền được Diệp Tử Ôn nhận điện, không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng, ở bên kia

Diệp Tử Ôn có chút uể oải, thờ ơ hỏi: “Tô phó cục trưởng, có gì muốn làm a, gần

đây mình không hề vi phạm điều khoản kiến trúc gì để cậu đến kiểm tra, cưỡng chế

phá bỏ nha.”

Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Cậu cũng đừng lấy mình tiêu khiển, chiều

có rảnh không, đi cùng mình đến chỗ này, mình muốn xin ý kiến của cậu.”

“Chỗ

nào?” Có rãnh hay không là chuyện quan trọng, đi đến chỗ nào mới là chuyện quan

trọng.

Tô Dịch Thừa không định giấu diếm, thẳng thắn nói: “Mình chuẩn bị cầu

hôn Lăng Nhiễm, chiều nay cậu đi cùng giúp mình chọn nhẫn đi, cho chút ý

kiến.”

“Kết hôn!” Diệp Tử Ôn bị lời nói của anh dọa đến: “Cậu mới hai mươi

lăm tuổi thôi, hiện tại kết hôn có phải là sớm quá không?”

“Thế sao?” Tô Dịch

Thừa không cho là đúng: