
đích xác là như vậy mới được thế
này, lời Mạc Phi vừa mới chính là những lời mà giáo sư trong trường đại học đã
từng nói với bọn họ, vì thế bọn họ từng suy sụp, nhưng cuối cùng vì để giành lại
tiếng nói, mà đã cố gắng làm bản thân tốt hơn.
"Đinh ——!" Lúc này thang máy đến, An Nhiên không nhìn anh ta, dẫn đầu đi vào
thang máy.
Dọc đường này dường như đụng phải không ít người, An Nhiên không ngờ tới sẽ
gặp phải Trình Tường ở cửa công ty, mà lần nữa nhìn thấy anh ta, nếu như không
phải là anh ta gọi cô, cô thậm chí còn không nhận ra người đàn ông đầu tóc rối
bời, quần áo nhăn nhúm, khuôn mặt không được cạo râu ria trước mặt này là Trình
Tường, người đàn ông trắng nõn khiến Lâm Lệ say đắm 10 năm nay.
"An Nhiên, em nói cho anh biết Lâm Lệ ở đâu có được không, anh không tìm được
cô ấy, khắp nơi đều không tìm được!" Trình Tường cầm tay An Nhiên, vẻ mặt mang
theo khẩn cầu.
An Nhiên sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng, nhìn Trình Tường trước mắt, không
ngừng muốn lắc đầu thở dài, khi xưa khi Lâm Lệ yêu anh ta, tại sao không sớm ý
thức được tình cảm của mình dành cho Lâm Lệ chứ, hồi đó cũng vì sự dao động của
anh ta mà phá hủy cuộc tình khiến bao người hâm mộ giữa anh ta và Lâm Lệ. Bây
giờ Lâm Lệ bị tổn thương đã không còn sức yêu nữa rồi, anh ta lại quay đầu nói
yêu, chẳng lẽ không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Một người đã luôn chờ đến khi
kiệt sức, trái tim đã chết lặng, làm sao còn có thể quay đầu lại.
"Trình Tường, anh cần gì phải như vậy, anh không thể quá ích kỷ, làm tổn
thương cô ấy còn muốn nhận được sự tha thứ của cô ấy, bắt đầu lại từ đầu. Lâm Lệ
cũng là người, trái tim cũng là làm từ thịt, bị tổn thương thì dù thế nào anh
cũng nên cho cô ấy thời gian chữa thương, nếu cô ấy không muốn để anh tìm được,
như vậy tôi là bạn của cô ấy, nên tôi cũng sẽ không nói cho anh biết cô ấy đi
đâu."
"Anh đã về quê cô ấy, nhưng mà họ nói cô ấy chuyển nhà, anh ở đó tìm một
tuần, nhưng không có chút tin tức nào, anh không biết phải làm gì bây giờ, An
Nhiên, anh thực sự yêu cô ấy, em nói cho anh biết cô ấy ở đâu có được không, anh
không đi quấy rầy cô ấy, chỉ nhìn cô ấy từ rất xa, nhìn cô ấy sống có tốt không
có được không." Trình Tường nói, nước mặt ăn năn đảo qua hốc mắt vô cùng hốc hác
của anh ta.
An Nhiên quay đầu, chóp mũi chua xót, cúi đầu, không nhìn anh ta, ngăn lại
dòng nước mắt muốn rơi xuống kia, nhàn nhạt mở miệng: "sớm biết như thế, hồi đó
cần gì phải vậy, anh không thể đòi hỏi người khác vĩnh viễn đứng một chỗ chờ
anh, cô ấy chờ cũng sẽ kiệt sức, sẽ đau lòng." Nói xong, không hề quan tâm đến
anh ta nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Ngồi trong xe Mạc Phi, An Nhiên nhìn thẳng tắp ra phong cảnh bên ngoài. Dọc
đường đi, hai người hầu như không nói chuyện. Mấy lần Mạc Phi quay đầu nhìn cô,
mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không mở miệng.
Đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, lần nữa quay đầu nhìn cô, cô vẫn ở tư thế như
lúc đầu, mắt nhìn ra ngoài, dường như bên ngoài có phong cảnh tuyệt mỹ gì đó cô
không thể bỏ qua.
Lần này, Mạc Phi rốt cục mở miệng nói: "anh có nghe nói chuyện Trình Tường và
Lâm Lệ, mặc dù không biết rõ ngọn nguồn trong chuyện này thế nào, nhưng vừa rồi
nhìn bộ dạng Trình Tường, anh thấy cần phải cho cậu ta một cơ hội, dù sao cậu ta
biết sai lầm rồi, biết người mình yêu là Lâm Lệ."
An Nhiên chợt quay đầu, nhìn anh ta hỏi: "bây giờ anh ta nói sai lầm rồi nên
tha thứ cho anh ta, vậy những thương tổn mà trước đây anh ta gây cho Lâm Lệ thì
sao đây?! Chẳng lẽ chính là Lâm Lệ đáng bị coi thường sao?" Động đến vấn đề Lâm
Lệ, tâm tình của An Nhiên thoáng cái không khống chế được kích động.
Cô thấy chẳng đáng cho Lâm Lệ, yêu một người mười năm, một người phụ nữ có
thể có mấy lần mười năm! Gần như từ khi Lâm Lệ biết yêu đã một lòng một dạ yêu
người đàn ông này, nhưng anh ta trước sau chỉ coi cô ấy như một thế thân, đối xử
tốt với cô ấy chẳng qua là mượn cô ấy để nhớ tới người phụ nữ khác, chưa từng
đáp lại ngang với tình yêu của cô ấy, thậm chí cuối cùng ngay cả đứa con cũng
không giữ lại được. Chẳng lẽ chỉ cần một câu’anh sai rồi, người anh yêu là em!’
của anh là có thể cứu vãn được những thương tổn đó sao? Có thể cứu vãn được cuộc
tình này sao? Cô không trả lời được, ai cũng không trả lời được, cho nên cô
không mạo hiểm thử nghiệm, vì cô không muốn Lâm Lệ chịu tổn thương nữa!
Mạc Phi nhìn cô, nói: "Lâm Lệ yêu Trình Tường mười năm rồi, thật có thể buông
tay cuộc tình này sao? Có lẽ cô ấy còn yêu Trình Tường, chẳng qua là đang đợi
Trình Tường quay đầu lại."
"A." An Nhiên cười lạnh, nhìn anh ta khinh thường nói: "tại sao đàn ông các
anh luôn tự cho là đúng như vậy, luôn nghĩ tốt cho mình, dựa vào cái gì mà cảm
thấy người khác phải chờ đợi các anh quay đầu lại, các anh có từng nghĩ tới sự
ích kỷ của các anh khiến cho họ tổn thương biết bao nhiêu hay không, mà vết
thương kia có thể lành lại hay không!"
Mạc Phi sửng sốt, nhìn cô một lúc lâu cũng không đáp được một câu.
"Tin tin! ——"
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi dồn dập, lúc này Mạc