
ư cô nghĩ, dẫn theo nó
đi siêu thị, mua món ăn mà nó thích ăn, người cha thế này thấy thế nào cũng
không phải là một người không thương con.
Chu Hàn gật đầu, đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, thuận miệng nói, "bây giờ
hình như là giờ làm việc." Ngụ ý nói là cô đã quá rảnh rỗi rồi, giờ làm việc còn
ra mua đồ ăn.
"À, tôi từ chức rồi." An Nhiên cũng không thèm để ý nói. Đưa tay lấy hộp
trứng gà trên giá thả vào trong xe mua đồ.
Chu Hàn có chút kinh ngạc nhìn cô một cái, cũng không hỏi nhiều.
Hai người đi quanh một vòng, sau khi lấy xong đồ muốn mua, khi đẩy xe đồ,
người đứng phía trước vừa vặn là đôi Trình Tường và Tiêu Tiêu. Thấy cô tới đây,
Trình Tường nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ khổ sở, há mồm muốn nói gì, nhưng mấy lần
không nói nên lời, cuối cùng cười khổ nói: "không phải như em nghĩ."
"Tôi không cần nghĩ, bởi vì tôi có mắt, tôi sẽ nhìn, chẳng qua là sau này,
xin đừng hỏi tôi chuyện liên quan đến Lâm Lệ, bởi vì anh như thế này khiến tôi
cảm thấy anh rất dối trá." An Nhiên lạnh lùng nói, không lưu tình.
Tiêu Tiêu ở bên cạnh tức giận, bất bình cho Trình Tường, nói với An Nhiên:
"này, người phụ nữ này là sao vậy, nói chuyện có cần phải thế không, cô có biết
anh Tường như thế nào trong thời gian qua không, sao cô lại nói anh ấy như
vậy!"
An Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, không muốn để cô ta nói thêm cái gì.
Tiêu Tiêu còn muốn nói điều gì, lại bị Trình Tường bên cạnh quát: "Tiêu Tiêu,
đủ rồi!"
Vẻ mặt Tiêu Tiêu uất ức nhìn anh ta, bĩu miệng.
Cuối cùng ra đến ngoài siêu thị, trong lòng An Nhiên còn âm ỉ lửa giận, cô
thật sự thật sự cảm thấy không đáng giá thay cho Lâm Lệ!
"Không nhìn ra cô còn có một mặt hung dữ như thế." Chu Hàn xách theo túi đồ
bên cạnh cười như không cười nói.
An Nhiên nhìn anh ta, lửa giận trong lòng từ từ biến mất, thật ra thì người
nào mà chả từng cáu kỉnh, nhưng mỗi người luôn có một điểm mấu chốt, chỉ cần
không đụng chạm đến điểm mấu chốt của cô thì tất cả đều ổn.
Quay đầu nhìn phía trước, An Nhiên nhàn nhạt mở miệng: "anh còn nhớ sợi dây
chuyên mà hồi trước anh nhượng lại cho tôi chứ."
Chu Hàn có chút khó hiểu nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Như là không để ý đến đáp án của anh ta, An Nhiên tiếp tục nói: "Hồi đó tôi
mua sợi dây chuyền kia là để làm quà tặng kết hôn cho bạn thân nhất của tôi, mà
chú rể là người đàn ông vừa rồi, ba người chúng tôi từng là bạn học, cũng gần
mười năm rồi, nhưng mà anh biết không, anh ta và bạn tôi có mười năm tình cảm,
thế mà trong lễ cưới, vì người phụ nữ vừa rồi mà anh ta xoay người chạy đi."
Chu Hàn có chút tức cười, trong đầu nhớ lại bộ dạng người đàn ông vừa rồi,
như là có hơi bất ngờ vì anh ta làm như thế.
An Nhiên nhìn anh ta, cười nhàn nhạt, lần này cũng không nói thêm gì nữa, giơ
túi đồ trong tay, nói: "hình như mấy lần gặp anh đều chiếm tiện nghi của anh,
vậy lần này lại cảm ơn nhiều."
Chu Hàn khẽ gật đầu: "lần sau nếu còn có chuyện này, tôi không ngại để cô trả
tiền."
Tô Dịch Thừa mở cửa đi vào, ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, chân mày khẽ
nhếch lên. Vừa định mở miệng gọi An Nhiên, đã thấy một thân ảnh nhanh chóng chạy
từ trong bếp ra, nhìn thấy anh mỉm cười: "đã về rồi."
Tô Dịch Thừa gật đầu, "ừ."
An Nhiên tiến lên nhận lấy cặp công văn trong tay anh, nói: "đi rửa tay
trước, xong rồi chúng ta ăn cơm."
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, dường như cảm thấy có gì không đúng, cảm giác
là lạ.
An Nhiên bị anh nhìn đến mất tự nhiên, tiến lên vừa kéo vừa đẩy anh nói: "đi
thôi, nhanh đi rửa tay." Đẩy anh vào phòng vệ sinh, còn An Nhiên thì cầm lấy cặp
công văn của anh vào thư phòng.
Đến khi Tô Dịch Thừa rửa tay xong đi ra ngoài ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn
đến một bàn đầy đồ ăn, sườn xào chua ngọt, trứng gà nấu đậu, cá hoa vàng nấu,
cộng thêm canh cà chua trứng. Mỗi một món nhìn không tồi, ngửi rất thơm.
An Nhiên xới cơm cho anh, mình thì ngồi xuống đối diện anh.
Tô Dịch Thừa nhìn bàn thức ăn này, lại ngẩng đầu nhìn An Nhiên, không khỏi
hoài nghi: "những món này đều do em làm?"
An Nhiên chớp mắt, không trả lời thẳng, đưa đũa cho anh, chỉ nói: "nếm thử
trước đi."
Tô Dịch Thừa buồn cười nhìn cô, nhận lấy đôi đũa, liền gắp miếng sườn xào
chua ngọt vào miệng, mùi vị vừa phải, thịt mềm, có thể nói làm rất tốt, tốt đến
như là trong quán cơm vậy.
Lại ngẩng đầu nhìn An Nhiên, chỉ thấy cô đang mở mắt to nhìn mình, như là
đang chờ đợi anh nói gì đó.
Nhịn xuống thôi thúc muốn hỏi cô tiếp, Tô Dịch Thừa gật đầu khẳng định nói:
"ăn ngon!"
An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, nói: "đây là đồ em gọi từ
quán cơm ở cổng tiểu khu chúng ta, tài nấu nướng bậc thầy, tất nhiên là
ngon."
Tô Dịch Thừa cũng cười, gắp miếng sườn vào bát cô, nói: "hôm nay sao lại đột
nhiên muốn gọi cơm ngoài?"
"Hôm nay em nghỉ việc rồi." An Nhiên thẳng thắn nói, không hề định giấu diếm
anh.
Tô Dịch Thừa cũng không bất ngờ, từ tối hôm qua khi cô nói nếu cô thất nghiệp
anh sẽ làm thế nào, anh đã mơ hồ đoán được công việc của cô không thuận lợi, từ
chức là chuyện sớm hay muộn, nhưng mà nhanh như thế anh cũng