
n Nhiên mua hoa quả đến thăm cha Lâm, Lâm Lệ vừa vặn đến
cùng đi làm kiểm tra với cha Lâm, mà mẹ Lâm thì ngồi một mình ở phòng bệnh, đang
sắp xếp lại chút đồ lặt vặt, khẽ cau mày, cả người nhìn rất hốc hác.
"Mẹ Lâm." An Nhiên xách hoa quả đi từ ngoài vào.
Mẹ Lâm quay đầu lại, thấy cô tới đây, cười nói, "An Nhiên, cháu tới rồi."
Nhìn hoa quả trên tay cô, có chút không vui trách cứ, "cháu đến là tốt rồi, sao
còn mua những thứ này, chúng ta ăn không hết."
An Nhiên cười đặt hoa quả trong tay lên trên mặt tủ, hỏi: "Lâm Lệ và cha Lâm
đâu ạ?"
"Buổi sáng có y tá tới bảo hôm nay sắp xếp cho lão Lâm nhà bác làm kiểm tra
tỉ mỉ lại, tiểu Lệ đi cùng cha nó rồi." Mẹ Lâm nhìn An Nhiên, hỏi: "cô y tá kia
bảo là viện trưởng căn dặn, Lâm Lệ nói nhất định là tiên sinh nhà cháu báo cho
viện trưởng đúng không, đúng không."
An Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm hiệu suất của Tô Dịch Thừa thật là
nhanh, tối hôm qua mới nói với anh, sáng nay đã sắp xếp làm kiểm tra. Trong lòng
lại một lần nữa vô cùng cảm kích anh, cảm kích anh đối xử với bạn cô như bạn
mình.
Mẹ Lâm lôi kéo tay An Nhiên, chân thành nói: "An Nhiên, thật sự là cám ơn
cháu."
"Mẹ Lâm, đừng khách khí, cháu và Lâm Lệ là bạn bè, đây là những điều cháu nên
làm, hơn nữa, trước đây Lâm Lệ từng ra mặt giúp cháu không ít." An Nhiên nắm lại
tay bà, kéo mẹ Lâm ngồi xuống mép giường. Tiếp tục nói: "mẹ Lâm, bây giờ bác và
Lâm Lệ vẫn ở khách sạn sao?"
"Ừ, tiểu Lệ còn chưa tìm được phòng thích hợp, hiện tại tạm thời chỉ có thể ở
khách sạn đã." Mẹ Lâm nhàn nhạt nói.
"Mẹ Lâm, cháu có căn nhà trống, không thì bác và Lâm Lệ đến chỗ cháu ở đã,
đến khi tìm được phòng thích hợp thì dọn đến cũng không muộn, ở mãi khách sạn
cũng không ổn." An Nhiên nói. Cô biết chỗ Lâm Lệ sợ là sẽ không đồng ý, chẳng
qua chính là sợ làm phiền cô, cho nên chỉ có thể ra tay chỗ mẹ Lâm.
"Thế này làm sao có thể không biết xấu hổ được, chúng ta đã làm phiền cháu
nhiều rồi." Mẹ Lâm có chút băn khoăn, lần trước chuyện Lâm Lệ khiến An Nhiên tất
bật ngược xuôi, phòng bệnh, bác sĩ, tất cả đều quan tâm, lần này cô vừa mới đến
thăm hôm qua, sáng sớm nay đã có người đến báo đi làm kiểm tra, những điều này
đều có liên quan đến An Nhiên, bà sao có thể còn không biết xấu hổ mà làm phiền
An Nhiên nữa.
An Nhiên kéo tay bà, thở dài, nói: "mẹ Lâm, cháu và Lâm Lệ là bạn bè mười năm
rồi, cha mẹ Lâm Lệ cũng là cha mẹ cháu, tất nhiên là cháu sẽ giúp các bác như
giúp cha mẹ cháu, bây giờ cha Lâm ngã bệnh rồi, cháu giúp một chút, coi như là
chút tấm lòng, nói gì phiền hay không phiền, hơn nữa, căn nhà kia để trống cũng
là trống, bình thường cũng không có người ở, thay vì như thế, bây giờ để mọi
người vào ở có gì không thể."
"Thế, thế có được không." Mẹ Lâm vẫn cảm thấy không ổn, thật ra thì chỉ vì
không muốn làm phiền người khác, cho dù An Nhiên thấy khong sao, nhưng mình vẫn
thấy ngại.
"Mẹ Lâm, bác còn khách khí như vậy là cháu giận đấy." An Nhiên ra vẻ tức giận
nói.
Suy nghĩ một chút, mẹ Lâm nói: "vậy, coi như là bác thuê nhà cháu đi, cái này
cháu không được cãi bác, nếu không bác không thể nào không biết xấu hổ mà vào
ở." Giọng nói vô cùng kiên trì.
An Nhiên khẽ thở dài, bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ thầm, bà muốn đưa, cô đành
nhận chút vậy.
Hai người lại ngồi nói chuyện thêm một lát, lúc này Lâm Lệ mới đỡ cha Lâm từ
bên ngoài đi vào, sau một loạt kiểm tra, sắc mặt cha Lâm yếu ớt, như là rất mệt,
nằm trên giường không lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Mẹ Lâm nói lại ý của An Nhiên cho Lâm Lệ, Lâm Lệ nhìn An Nhiên, bất đắc dĩ
gật đầu.
Nói chuyển, buổi chiều liền hành động, sau khi ăn cơm trưa xong An Nhiên cùng
Lâm Lệ đi khách sạn thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn, Lâm Lệ vẫn không yên lòng hỏi:
"An tử, chúng ta cứ thế mà chuyển sang, thật không sao ư? Mi và Tô lãnh đạo nhà
mi đã bàn bạc chưa, với lại, bên phía mẹ chồng mi có nói gì không a?" Người ta
nói quan hệ mẹ chồng con dâu là khó khăn nhất, cô không muốn An Nhiên vì mình mà
ồn ào với bọn họ.
"Mi cứ yên tâm chuyển đến đi, ta đã nói với Dịch Thừa rồi, anh ấy đồng ý, với
lại, mẹ chồng ta không ở cùng chúng ta, bình thường đều ở đại viện quân khu,
thỉnh thoảng ta và Dịch Thừa mới về chơi cuối tuần." An Nhiên vừa gấp quần áo
vừa nói nói.
Nghe cô nói như vậy, Lâm Lệ mới yên lòng, gật đầu nói: "vậy thì tốt." Đột
nhiên như là chú ý tới cái gì, quay đầu mập mờ nhìn An Nhiên nói: "Dịch Thừa,
Dịch Thừa, An tử, tình cảm của mi và Tô lãnh đạo nhà mi thật không tệ nha."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Nhiên thoáng cái đỏ lên, tức giận liếc trắng cô ấy
một cái, nói: "anh ấy là chồng của ta, ta tình cảm hay không tình cảm với anh ấy
gì chứ!"
Lâm Lệ cũng cười, đột nhiên lại như là nghĩ tới điều gì, hỏi: "An tử, nói mi
và Tô lãnh đạo nhà mi kết hôn cũng được một thời gian rồi, bụng còn chưa có tin
tức gì?"
Nghe vậy, An Nhiên xấu hổ, gương mặt đỏ rực như quả táo chín, oán hận trợn
mắt nhìn Lâm Lệ một cái: "đừng có nói linh tinh." Nói xong, bởi vì ngượng ngùng,
giận dỗi xoay người sang chỗ khác.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của An Nhiên kia, Lâm L