
g hào hứng, rồi lại lo lắng Tô
Dịch Thừa uống nhiều quá dạ dày không chịu nổi, chỉ đành phải nhỏ giọng dặn dò
bên tai anh: "anh uống ít một chút."
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa vỗ vỗ tay cô, gật đầu, "anh biết."
Có lẽ là đúng là quá vui vẻ, xong bữa cơm này, Tô Hán Niên và Tô Văn Thanh
đều có tửu lượng không tệ thế mà cũng ngà ngà say, cuối cùng ông nội Tô phải để
Tô Dịch Thừa đỡ mới về được phòng, cha Tô mặc dù không đến nỗi không tự về phòng
được, nhưng mà bước đi cũng lảo đảo, nhìn không khỏi khiến người ta đổ mồ
hôi.
Thật ra thì tối nay Tô Dịch Thừa uống cũng hơi nhiều, khi trở lại phòng mình,
nằm trên giường cũng ngà ngà.
An Nhiên đẩy cửa đi vào, thấy Tô Dịch Thừa như thế này, quần áo chưa cởi,
liền nằm trên giường. Bước lên tay vỗ nhẹ anh, gọi: "Dịch Thừa, Dịch Thừa?"
Tô Dịch Thừa không phản ứng, nhắm hai mắt nằm như vậy, như là đã ngủ thiếp đi
thật.
An Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, đùa dai đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi anh, nhỏ
giọng uy hiếp bên tay anh: "thật không ngoan, bảo uống ít còn không nghe lời,
hừ, ngày mai thức dậy xem em xử lý anh thế nào." Nói xong, chuẩn bị đứng dậy đi
phòng tắm vắt cái khăn ấm đến lau cho anh, để anh dễ chịu hơn chút.
Nhưng vừa đựng đứng dậy, cổ tay đột nhiên bị người bắt được, sau đó dùng sức
một cái, cả người ngã lên thân thể ấm áp kia. Giương mắt nhìn, thấy Tô Dịch Thừa
đã mở mắt ra, giờ phút này đang cười như không cười nhìn cô. Đột nhiên ngửa đầu
nhẹ nhàng cắn lên cái mũi bóng mịn của cô, Tô Dịch Thừa buồn cười hỏi: "em buốn
xử lý anh thế nào?"
Nằm trên người anh thế này, An Nhiên tức giận vỗ xuống lồng ngực của anh, oán
hận nói: "anh cho rằng dạ dày của anh là tường đồng vách sắt ư, còn uống nhiều
như vậy!" Chuyện lần trước đến bây giờ cô vẫn nơm nớp lo sợ, thật không phải là
một ký ức hay ho, cô không muốn phải sợ hãi như thế thêm lần nữa.
Tiếng vỗ của cô rất lớn, nhưng chỉ là tiếng động, còn tuyệt không đau chút
nào, một tay bắt được tay cô, đặt ở miệng khẽ hôn, cười nói: "hiếm khi vui vẻ
mà, đã lâu anh không thấy cha và ông nội vui vẻ như vậy rồi."
An Nhiên không nói lời nào, tất nhiên là cô cũng nhìn ra Tô Hán Niên và Tô
Văn Thanh vui mừng nhường nào, cho nên mới để mặc cho anh uống nhiều như vậy,
chính là không muốn phá hỏng bầu không khí hiếm có này.
"An Nhiên." Giọng nói hơi mông lung, Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng gọi bên tai
cô.
"Dạ?" An Nhiên khẽ đáp lời, tựa vào lồng ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của
anh.
"Hôm nay anh cũng rất vui." Tô Dịch Thừa mở miệng, thanh âm kèm theo chút
rung động.
An Nhiên dán tai vào ngực anh, bị rung lên mà ngưa ngứa, gật đầu, chỉ nhẹ
nhàng đáp, "vâng." Nở nụ cười nhàn nhạt, rất nhạt cũng rất rạng rỡ.
Hai người nằm như vậy một lúc lâu, đột nhiên Tô Dịch Thừa trở mình một cái,
đổi vị trí hai người, đặt cô dưới thân mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh, không hề có ý nhượng bộ.
Đưa tay chống xuống hai bên cô, làm giảm sức nặng của mình trên người cô. Sau
đó chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ hàng lên môi cô.
An Nhiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đưa tay chậm rãi vòng lên lưng anh, cảm nhận
môi anh trằn trọc dán lên môi cô, khẽ hé miệng, để mặc lưỡi anh linh hoạt tiến
vào, cướp đoạt tất cả trong miệng cô.
Hôn càng ngày càng mãnh liệt, vốn là nụ hôn đơn thuần đã vô tình bắt đầu trở
nên nồng nàn, nụ hôn đơn thuần dần dà nổi lên mùi vị dục vọng. Tay người nào đó
chậm rãi thăm dò khắp nơi trên thân thể mềm mại. Sau đó sinh lý người khác rõ
ràng bắt đầu biến đổi, cuối cùng gắng gượng dừng lại động tác, vùi đầu trong hõm
vai cô, không nhúc nhích, sợ mình vừa động lại không kiểm soát được dục vọng
nguyên thủy trong cơ thể mình.
Một lúc lâu mới hòa hoãn được, rồi mới ngẩng đầu lên khỏi hõm vai cô, nhẹ
nhàng mổ lên môi cô.
An Nhiên bị anh mổ hơi ngứa, quay đầu đi, vừa cười vừa vỗ nhẹ anh: "anh đứng
dậy, cả người toàn mùi rượu, nhanh đi tắm."
Tô Dịch Thừa đứng dậy khỏi người cô, kéo cô cùng ngồi dậy, sau đó nghiêm túc
nói: "tuân lệnh, tất cả nghe lời lãnh đạo!"
An Nhiên bị bộ dáng của anh chọc cười, vui vẻ ngồi trên giường.
Tô Dịch Thừa đi đến trước tủ quần áo định cầm đồ ngủ đi tắm rửa, đột nhiên
nghĩ đến cái gì, xoay người lại, nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu mới lên tiếng:
"bà xã, không thì chúng ta cùng đi tắm đi."
Nghe vậy, An Nhiên thoắt cái hồng rực lên: "đồ lưu manh!" Cầm cái gối trên
giường ném thẳng đến chỗ anh.
Tô Dịch Thừa chuẩn xác bắt được cái gối, sau đó cười to đi vào phòng tắm.
Nếu dùng một loại động vật để hình dung bản thân mình, thì An Nhiên nghĩ mình
hẳn là gấu trúc, vì gấu trúc là quốc bảo, mà chế độ ưu đãi cô hiện nay thật
giống như gấu trúc kia vậy.
Về chuyện An Nhiên mang thai, Tần Vân hiển nhiên là rất vui vẻ và kích động,
hôm sau lại biết được An Nhiên đã từ chức không phải đi làm, lập tức bảo An
Nhiên ở lại đại viện mấy ngày, nói là để có thể chăm sóc cô tốt hơn. Thật ra thì
An Nhiên cũng rất thích cuộc sống trong đại viện, rất giản dị, nhưng mà tiếng
còi báo hiệu giờ dậy buổi sáng thật khiến người ta đau đầu. Có lẽ là cân nhắc
đến gần