
được chuyện gì xảy ra, chẳng qua An Nhiên bây giờ còn
đang trên giường bệnh, y tá người ta chân trước vừa đi ra ngoài bảo là phải chú
ý nghỉ ngơi chú ý tâm tình, nên cô không muốn để cho An Nhiên bị cảm xúc này
kích thích tâm tình vừa mới bình phục
"Lâm Lệ, đưa di động đưa cho ta đi, mi không đưa cho ta hỏi rõ ràng ta càng
lo lắng hơn, ta biết có thể Tô Dịch Thừa đã xảy ra chuyện gì đó." An Nhiên bình
tĩnh nói, trong lòng cũng bối rối lợi hại, cô nhớ tới lúc trước Lăng Nhiễm đã
tìm cô nói chuyện, hơn nữa không phải chỉ là đơn thuần hù dọa cô, mà cô ta nói
thật.
"An Nhiên. . . . . ." Lâm Lệ nhìn cô, vẻ mặt là lo lắng .
An Nhiên nhìn Lâm Lệ cười cười, đưa tay vỗ về bụng của mình, lẩm bẩm nói: "Ta
có chuẩn bị rồi, hơn nữa ta cũng tin tưởng Dịch Thừa, ta sẽ không để cho cục
cưng có việc gì nữa, yên tâm đi."
Lâm Lệ không nói gì thêm nữa, cầm điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường kia,
đưa tới cho cô
An Nhiên nhận lấy, dò lại ghi chép cuộc trò chuyện vừa rồi, nhìn chằm chằm
dãy số phía trên kia một lúc lâu, sau đó mới trực tiếp gọi lại.
Đường giây Điện thoại kết nối rất mau, cơ hồ vừa mới vang lên, đã bị đón lên,
nghe điện thoại chính là người đàn ôn mới vừa cùng Lâm Lệ nói chuyện, chẳng qua
lần này giọng nói thiếu trầm thấp cùng nghiêm túc, chỉ có kinh ngạc nhiều hơn,
"Cố An Nhiên?"
An Nhiên hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: "Ừ, là tôi."
Điện thoại bên kia trầm mặc , nhạy cảm nói: "Làm sao giọng nói lại không
giống như mới vừa rồi?"
"Mới vừa chính là bạn của tôi." An Nhiên giải thích, lại hỏi: "Xin hỏi anh
tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô bây giờ đang ở đâu, chúng tôi là người của Ban Thanh tra Kỷ Luật, có chút
ít vấn đề về Tô Dịch Thừa cần phải trao đổi với cô, hi vọng cô có thể phối hợp
với công tác của chúng tôi." Người nọ nói như thế.
An Nhiên trong bụng trầm xuống, quả nhiên không khác suy đoán của cô là bao,
cái tay đặt ở trên tấm chăn màu trắng nắm thật chặt, hỏi: "Dịch Thừa, Dịch Thừa
bây giờ đang ở chỗ các người phải không?"
"Cố tiểu thư, có mấy lời không phải là cô nên hỏi hoặc là có thể hỏi , bây
giờ cô chỉ cần nói ra địa chỉ của cô, sẽ có đồng nghiệp của chúng tôi đi qua tìm
cô." Giọng nói bên kia điện thoại hơi có chút nghiêm túc.
An Nhiên trầm mặc, một lúc lâu, mới nói: "Tôi, tôi ở tại phòng số năm bệnh
viện khoa phụ sản thành phố, hiện tại các người cứ tới đây đi."
Cúp điện thoại, một bên Lâm Lệ tò mò hỏi, "Anh ta nói gì?"
An Nhiên lắc đầu, nhưng tay nắm thật chặc điện thoại di động, nói: "Không nói
gì."
Lâm Lệ nhìn nàng, thử hỏi, "Tô Dịch Thừa nhà của ngươi hắn thật ——"
"Không có!" An Nhiên cắt đứt lời cô chưa nói xong..., chỉ nói: "Không phải là
như mi nghĩ, Dịch Thừa hắn sẽ không làm chuyện trái với nguyên tắc."
Lâm Lệ nhìn cô, không hỏi gì thêm nữa, chỉ gật đầu nói: "Ừ, vậy mi cứ yên tâm
đi, chỉ cần anh at không có làm cái gì không nên làm, vậy thì không có gì phải
lo lắng ." Thật ra thì lấy hiểu biết mấy lần ngắn ngủi cùng Tô Dịch Thừa tiếp
xúc, cô cũng cảm thấy Tô Dịch Thừa không phải là cái loại người này.
An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm điện thoại di động,
rồi chậm rãi đem tay đặt lên bụng còn bằng phẳng của mình.
Lâm Lệ cũng không nói gì, chỉ nhìn cô, không khí trong phòng bệnh có chút
ngưng trọng, quỷ dị.
An Nhiên ngó chừng điện thoại di động đến ngẩn người, đột nhiên có một cái
tay khác lấy đi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Lệ nhàn nhạt đối với cô cười,
an ủi nói, "Yên tâm đi."
An Nhiên nhìn cô, chóp mũi có chút chua, nhưng quật cường ngẩng đầu đem nước
mắt của mình bức lui về, dùng sức nhìn cô gật đầu, "Ừ." Tô Dịch Thừa đã bảo đảm
qua, anh không có việc gì , nên cô mặc dù lo lắng, nhưng lại tin tưởng lời của
anh.
Điện thoại của Lâm Lệ vào lúc này lại vang lên, đem điện thoại từ trong túi
xách ra xem, là một dãy số xa lạ, nhưng mà là dãy số của Giang Thành, ngẩng đầu
nhìn An Nhiên, nói: "Ta nghe điện thoại." Vừa nói, vừa đứng dậy đi ra phía
ngoài.
Đi ra ngoài, Lâm Lệ đưa điện thoại di động đón nghe, thử hỏi: "Alô, ai
vậy?"
Không trả lời vấn đề của Lâm Lệ, người bên kia điện thoại trực tiếp mở miệng
hỏi: "Cô bây giờ ở nơi đâu?"
Lâm Lệ nhíu nhíu mày, cái thanh âm này cô nghe có chút quen tai, lại nhất
thời nhớ không nổi là ai, từ nơi nào mà nghe qua, nhăn nhíu đầu mày, hỏi tới:
"Anh là ai a?"
"Chu hàn." Giọng nói bên kia Điện thoại bình thản không có chút nhiệt độ nào
mà bay tới hai chữ, không mang theo một chút tình cảm."Cô không có ở công
ty?"
Lâm Lệ sửng sốt một lát, quá mức ngoài ý muốn, im lặng suy nghĩ một chút,
nàng không phải đã xin phép nghỉ ư, tại sao còn làm phiền đến vị tổng giám đốc
công ty như anh ta tự mình gọi điện thoại cho cô! Ngại uy nghiêm từ người khác,
hơn nữa cô cũng không muốn mới vào công ty không tới một tuần lễ đã bị người ta
sa thải, nên Lâm Lệ vội vàng giải thích nói: "Thật ra tôi, tôi đã xin phép cùng
Thư quản lý, cô ấy cũng đã đồng ý ." Nhưng không có nói, khi cô xin phép Thư lão
vu bà kia mặc dù đồng ý, nhưng là sắc mặt dường như không quá tốt, tựa hồ đối
v