
ỏ bé của cô, một lúc lâu mới ngẩng đầu hỏi: “An Nhiên, em
nói xem bây giờ chúng ta có quan hệ gì?”
An Nhiên hơi đỏ mặt ngượng ngùng,
nhưng mà lầy này cũng không lảng tránh vấn đề này, rũ mắt xuống không nhìn anh,
nhỏ giọng nói: “Vợ chồng.”
“Đúng, cho nên em là bà xã của anh, anh là chồng
em, như vậy giữa chúng ta cần phân biệt rõ ràng như vậy sao?” Tô Dịch Thừa lại
hỏi.
“Nhưng mà tôi, tôi cũng muốn hiếu kính cha mẹ và ông, nếu không, nếu
không tôi chẳng làm được cái gì a.” An Nhiên nói, giọng nói và vẻ mặt có chút
ngượng ngùng không được tự nhiên. Cô là người biết ơn nghĩa, anh đã đối xử với
cha mẹ cô như thế, dĩ nhiên cô cũng sẽ đối xử với thân nhân của anh như người
nhà mình.
“Hiếu kính cũng không phải để ý đồ do ai mua, ai trả tiền, chủ yếu
là tấm lòng, có lòng là tốt rồi, đồ vật không có tình cảm, con người mới có tình
cảm, em có tấm lòng này thì tất nhiên cha mẹ và ông sẽ cảm nhận được.”
“Vậy,
vậy anh…” An Nhiên còn muốn nói gì, lại bị anh ngắt lời.
“Chúng ta là vợ
chồng, anh là chồng em, trả chi phí gia đình là chuyện hiển nhiên, thật ra không
nên phân biệt anh và em, không đúng sao?”
An Nhiên nhìn anh một hồi lâu, cuối
cùng vẫn không có lời nào để nói anh, anh chiếm hết mọi lý lẽ, cô còn gì hơn để
nói đây, hơn nữa cô cũng tự nhận là người miệng lưỡi vụng về, đúng là không nói
lại anh, cuối cùng đành phải đem mấy tờ tiền nhét lại vào trong ví. Nhưng trong
lòng vẫn có phần không phục, chẳng qua không phục cũng chỉ có thể ở bên cạnh lẩm
bẩm: “căn bản là chủ nghĩa đàn ông.”
Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cất giọng cười
to, nhưng cũng không phản bác lại thêm gì, lái thẳng xe hướng về Cố gia. Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, thì Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn còn đang bận
rộn trong bếp, thấy họ về, Lâm Tiểu Phân đuổi Cố Hằng Văn ra ngoài ngồi cùng Tô
Dịch Thừa, mà An Nhiên thì xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ, tất nhiên là
nhân tiện hai mẹ con tâm sự riêng.
Nhìn một chút Cố Hằng Văn và Dịch Thừa
đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nói chuyện gì đó, Lâm Tiểu Phân đóng cửa
phòng bếp, lôi kéo con gái nhỏ giọng hỏi: “An Nhiên, nói đối xử với con tốt
chứ?” Là người mẹ, điều lo lắng nhất không phải là gả con gái như thế nào mà là
quan tâm xem con rể đối xử với con gái như thế nào, chỉ có đối tốt với cô thì
mới coi như gả cho đúng người, nếu không cho dù điều kiện gia đình tốt hơn nữa
mà chồng không thương mình thì làm gì có hạnh phúc đây.
An Nhiên gật đầu:
“Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Lời này cũng không phải là an ủi mẹ, ngắn ngủi
vài ngày sống chung, Tô Dịch Thừa đối với cô thật không còn gì để nói.
“Vậy
là tốt rồi, tốt rồi.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân vui mừng gật đầu, năm đó nhìn con
gái vì Mạc Phi mà đau khỏ, bà sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng mà Cố Hằng
Văn nói không sai, bà có thể gặp được người đàn ông như Cố Hằng Văn, dĩ nhiên An
Nhiên cũng có thể gặp được một người đàn ông biết quý trọng cô.
“Mẹ, trong
nồi của mẹ là canh gì a, thơm quá!” An Nhiên muốn đưa tay mở nắp xem một chút,
lại bị một tay Lâm Tiểu Phân giữ lại.
“Còn chưa chín, không được mở. Củ mài
hầm gà ác mà con thích ăn nhất.” Vừa nói, vừa đẩy cô sang một bên, “Con đi ra
ngoài đi, trong này nhiều dầu mỡ, con cũng không giúp được cái gì, đi ra ngoài
với Dịch Thừa đi.”
An Nhiên thè thè lưỡi, nói: “Để cho anh ấy và cha nói
chuyện đi, chủ đề của đàn ông, đàn bà không tham gia.” Thật ra chủ yếu là cô
cũng không biết ra ngoài nói chuyện gì với anh, mặc dù nói họ là vợ chồng, nhưng
cuối cùng cũng không quá quen thuộc.
“Vậy con vào phòng con xem đi, mẹ đã thu
dọn xong đồ của con rồi, con xem còn sót cái gì không.” Lâm Tiểu Phân mở nắp nồi
canh nhìn một chút, thấy màu canh chắc chỉ còn mười phút nữa.
An Nhiên ôm lấy
mẹ từ phía sau, có chút làm nũng để cằm trên bả vai của mẹ, bĩu môi nói bên tai
bà: “mẹ, con không muốn dọn.”
Lâm Tiểu Phân tức giận, vỗ nhẹ tay cô, cười
mắng: “bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, con đã kết hôn rồi còn không dọn
thì lúc nào dọn a!”
“Con không muốn dọn, không thì mẹ cho con ở nhà suốt đời
đi.” An Nhiên đùa giỡn nói.
“Thôi thôi thôi, ở nhà 28 năm còn chưa đủ
hả.”
“Chưa đủ, muốn ở cả đời.”
“Con không đủ còn mẹ thấy con đã chán lắm
rồi, ước gì con nhanh chóng gả ra ngoài.” Lâm Tiểu Phân cười nói: “đừng làm nũng
nữa, mau kiểm tra xem còn quên cái gì, để còn ăn cơm.”
An Nhiên gật đầu, từ
phòng bếp đi ra ngoài.
Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ngoài phòng
khách, khi Cố Hằng Văn biết Tô Dịch Thừa cũng luyện viết thư pháp, liền kéo anh
đến thẳng thư phòng rồi, nói muốn xem chữ anh.
Thấy không từ chối được, Tô
Dịch Thừa cũng không từ chối nữa, đề bút viết lên trang giấy Tuyên Thành chữ
‘Nhiên’, cầm bút vô cùng khỏe khoắn, thích hợp.
“Dịch Thừa, con luyện chữ đã
bao lâu?” Cố Hằng Văn nhìn chữ trên bàn kia, không nhịn được liên tục gật đầu,
chữ viết của Tô Dịch Thừa đích thực vô cùng đẹp, dù ông đã luyện chữ hơn ba mươi
năm, cũng không dám nói mình viết đẹp hơn anh.
“Khiến cha chê cười rồi, từ
tiểu học con bắt đầu luyện chữ, nhiều