Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324211

Bình chọn: 9.00/10/421 lượt.

"Nhiều như vậy sao?" Hạ Nguyệt Đình nuốt nước miếng, vừa muốn nhảy dựng lên hô hào thì lúc này điện thoại di đông lại vang lên, như đoán được cái gì, ngượng ngùng móc điện thoại ra nhìn, nhìn xong nụ cười cô liền cúng đờ.

"Wey nhiều như vậy. . . . . . Nguyệt Đình, em làm sao vậy?" Hôm nay là ngày huy hoàng, vẻ mặt em ấy như thế là ý gì? Hơn nữa em gái rất ít khi khiếp sợ như vậy, chỉ nhớ em ấy có loại vẻ mặt này là khi nghe tin mẹ em ấy qua đời, để máy tính xuống, tới hỏi: "Nguyệt Đình?"

Hạ Nguyệt Đình nuốt nước miếng, lắc đầu nói: "Em không sao!"

Hạ Mộng Lộ cố gắng nghĩ lại mấy ngày nay em ấy làm cái gì, nhưng đâu có thấy gì kỳ quái a, tối hôm qua chỉ tản bộ trò chuyện đến khuya thôi, thấy em gái cười tươi, cũng không hỏi tiếp nữa.

Hạ Nguyệt Đình khổ sở nhìn về tin nhắn phía trên điện thoại di động, ‘ Đêm qua quả thật rất vui vẻ, chỉ là về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì ’, ha ha, trên đời này có cô gái nào giống như cô đây? Cõi lòng mong đợi dâng lên lần đầu tiên, ngày thứ hai liền đường ai nấy đi, cô nên làm cái gì? Biết nói với người nhà như thế nào đây?

"Mời ngài xem, đây là thực đơn, đây là tiền phòng, tổng cộng năm vạn lẻ ba trăm đồng, số lẽ xem như khuyến mãi cho ngài, hi vọng lần sau ngày lại đến!" Đôi tay dâng lên hóa đơn, lần đầu tiên cô nói chuyện lễ phép như vậy.

Tên béo nhận lấy hóa đơn nhìn một chút, cười nói: "Tôi biết rồi, đi thôi!" Kéo hành lý xoay người muốn đi.

Hạ Mộng Lộ như tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), tiến lên cản đường : "Tiên sinh, các anh còn chưa trả tiền đâu!"

"Tiền? Tiền gì?" Người béo ôm ngực buồn cười hỏi.

Bốn chữ, khiến một nhà bốn người như lọt vào hầm băng, Hạ Hưng Quốc đẩy hắn ta một cái: "Cậu giả ngu sao? Ăn nhiều như vậy mà không tính trả tiền à?"

Tên béo nghiêng người đỡ ra, nhíu mày châm chọc: "Đúng vậy a, tôi giả ngu đó, thì sao nào? Ban đầu chúng tôi đâu định ở khách sạn các người, tôi còn nghe được, những khách sạn khác một phòng cũng chỉ có ba trăm đồng, tôi muốn phục vụ đặc biệt, các người nói có, kết quả đâu? Để cho ông đây ăn cháo trắng rau dưa, coi tôi dễ khi dễ sao? Tôi không kiện các người lừa gạt khách là tốt lắm rồi, coi như cho các người chút giáo huấn!" Vỗ vỗ bả vai Hạ Hưng Quốc, bộ dạng muốn đi, vậy mà đối phương lại không chịu nhường đường, liền giận tái mặt cảnh cáo nói: "Tránh ra!"

Hạ Mộng Lộ còn chưa từ trong chấn động đi ra, bị mẹ nói trúng rồi, nhưng mở cửa làm ăn, kiêng kỵ nhất là có người gây chuyện, nếu nghiêm trọng là không làm ăn được gì, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?

Vốn muốn nói tiền ăn cùng phòng ở không liên quan, nhưng cũng chín ngàn đồng, ba Hạ cười sửa sang lại cà vạt cho tên béo rồi nói: "Người anh em, như vậy không ổn lắm đâu? Như vậy đi, phòng ở chỉ tính cậu ba trăm thôi, cậu thấy như thế nào?"

Tên béo hừ một tiếng, đột nhiên đưa mắt chuyển đến trên mặt Hạ Mộng Lộ: "Cũng không phải là không thể, trừ phi tiểu nha đầu này bồi ông đây đi nhậu mua vui. . . . . ."

‘ Bốp! ’

Không đợi hắn ta nói xong, ba Hạ một quyền quất tới, thật đáng buồn là còn chưa đánh tới, liền bị hai người khác mỗi người một cước đánh ngã.

"Cha!" Lần đầu tiên Hạ Mộng Lộ thấy cha bị người đánh, thét lên tới nâng cha dậy, rồi hung ác trừng về phía ba người vô lại.

Tên béo vứt bỏ hành lý, cong tay áo lên, tiến lên muốn bóp cổ mẹ Hạ.

Mặt mẹ Hạ lạnh xuống, vừa muốn đá lại, không ngờ đối phương lại có thể dễ dàng né tránh, ngược lại mình bị quăng một cái tát, nhào tới trong ngực chồng bà, bà đã nói mà, ba người này không đơn giản, cũng không nghĩ đến võ công bọn họ giỏi như vậy, nhỏ giọng phân phó: "Mộng Lộ, nhanh đi gọi người, gọi những công nhân trong khách sạn đến !"

À? Ngài đều không phải là đối thủ của bọn họ, những người đó tới có ích gì chứ? Thấy tên béo chết bầm kia rút một thanh đao sắc bén ra, ngay sau đó tiến lên như muốn giết người, nếu là báo cảnh sát, chắc hẳn không kịp rồi? Dưới tình thế cấp bách đưa tay nói: "Được, tôi đồng ý các người!"

"Hừ!" Tên béo thu lại cây đao cười dâm đảng nói: "Tiểu nha đầu thật thức thời, nhắc nhở các người, muốn báo cảnh sát liền báo nhanh đi, mấy anh em tôi không có tội gì, mà là người bị hại, chúng tôi cũng muốn đòi lại công đạo! Bây giờ ba anh em tôi trở về phòng chờ đợi biểu hiện của các người, nếu không chuyện này *** không xong, Hừ!"

Bọn họ quả thật có tư cách phách lối, một không thể báo cảnh sát, hai không thể tìm hàng xóm, đụng phải người bụng dạ xấu xa, nói không chừng lại đuổi tận giết tuyệt? Dĩ nhiên kẻ thù càng ít càng tốt.

"Con muốn chết sao?" Mẹ Hạ như người điên điên đẩy con gái mình một cái "Con biết mình đang nói gì sao?"

Ba Hạ lý trí đem hai con gái đẩy đi: "Mẹ con ba người đi trước đi, nơi này có tôi. . . . . ."

"Xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông năm ngày chưa thấy ánh mặt trời đang đến gần, đầu tóc thì rối bù, cằm thì đầy râu, mặc áo sơ mi bông, quần kaki, người thì buông thả trong rất chán chường, nói năm ngày là năm ngày, nhìn thấy gương mặt hối hận của c


XtGem Forum catalog