
ng lý trí của nàng.
Nàng thua rồi! Nàng đầu hàng!
Nhìn bộ dáng nàng bối rối lại khẩn trương, Nhiếp Vô Tung khẽ cười, con ngươi đen ngưng một chút chấp nhất, giữ chặt nàng, làm cho nàng tựa vào trên tường, thân hình thon dài không để nàng trốn tránh giữ chặt nàng, khuôn mặt anh tuấn kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt gắt gao giam giữ nàng.
“Ngươi. . . . . .” Hắn nhìn chăm chú làm cho lòng của nàng càng hoảng, theo bản năng muốn nhắm mắt.
Nhưng hắn không cho phép, ngón tay giữ chặt cằm nàng, không để nàng lại trốn.
“Ta đã nói rồi, vì nàng, ta đã sớm điên rồi, từ lần đầu tiên khi mắt ta nhìn thấy nàng, biết rõ nàng là một thằng nhóc, đối với nàng vẫn là động tâm.”
“Không có khả năng. . . . . .” Mở to mắt, Mộ Chi Kì không thể tin được lời nói của hắn.
“Nếu là không có khả năng thì tốt rồi, ta đây sẽ không đối với nàng chấp nhất như vậy.” Con ngươi đen chuyển âm u, gắt gao dừng ở nàng. “Nàng nghĩ rằng ta không hoài nghi ta và nàng như thế nào sao? Ta đối với việc gì cũng không để ý, cho tới bây giờ chưa hề đa nghi, lần đầu tiên động tâm, cũng là với một thằng nhóc mười tuổi, ngươi cảm thấy ta có thể chấp nhận sao? “
Hắn có phản kháng, cũng có trốn tránh, thậm chí đối nàng làm như không thấy, nhưng là không có biện pháp, tâm tình rung động càng ngày càng nghiêm trọng, làm cho hắn không thể kháng cự.
“Nhưng là, khi đó ngươi luôn không để ý tới ta, luôn lạnh lùng với ta. . . . . .” Nàng nhớ rõ khi đó nàng luôn quấn quít lấy hắn, nhìn chăm chú vào hắn, mà hắn lại cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, tận đến sau khi phát hiện nàng là con gái, mới đột nhiên thay đổi.
“Bằng không ta nên làm cái gì bây giờ?” Gợi lên một chút tươi cười, Nhiếp Vô Tung khép mắt, thấp giọng nói: “Dụ dỗ nàng theo ta cùng nhau điên cuồng sao? Ta nghĩ, thật sự muốn, ai bảo nàng vẫn quấn quít lấy ta, mặc kệ ta đối với nàng lãnh đạm như thế nào, nàng vẫn là cười đến thực sáng lạn, tươi cười của nàng, làm cho ta phải điên lên rồi!”
Đột nhiên, môi của hắn tới gần tai nàng nói nhỏ:” Nàng nhất định không biết, khi đó ta thường thường nằm mơ, mơ thấy chính mình áp đảo nàng, không để ý nàng khóc kêu, một lần lại một lần giữ lấy nàng, ai quản nàng có phải nam nhi hay không, nàng nghĩ rằng để ý ta và nàng như thế nào sao? Không, ta tuyệt không để ý, người làm cho ta động lòng là nàng, là chính nàng.”
“Nhiếp Vô Tung, ngươi. . . . . .” Lời của hắn làm cho nàng đỏ mặt, tim đập nhanh hơn, nói không ra lời.
“Đúng, ta là điên rồi.” Hắn cười đến quỷ quái, bộ dáng anh tuấn mị hoặc làm cho người ta thở không nổi, lại đui mù.
“Ngay tại khi ta sắp không thể khống chế được chính mình, muốn kéo nàng theo ta cùng nhau trầm luân, lại phát hiện nàng là con gái, nàng nói, ta sẽ buông tha nàng sao?”
Sẽ không! Hắn sẽ đem nàng ăn ngay cả một chút cũng không thừa! Mộ Chi Kì ở trong lòng trả lời, hai má nóng lên, rõ ràng cảm thấy hắn điên rồi, nhưng lại bởi vì hắn điên cuồng mà tâm tình vui như điên.
“Mèo nhỏ, ta nhịn hai năm, chờ khi nàng mười sáu tuổi mới đem nàng ăn luôn, đã là cực hạn của ta.” Hắn cúi đầu khẽ cắn vành tai nàng mượt mà như bạch ngọc.
“Kia. . . . . . Vậy vì sao hai năm trước ngươi cũng không nói một tiếng rời đi?” Mộ Chi Kì cắn môi, nhỏ giọng chất vấn.
Nhiếp Vô Tung khẽ thở dài, hắn biết nàng sẽ hỏi cái này.”Nàng luôn vẫn kháng cự ta, vẫn trốn, vẫn tránh, tính tình lại quật cường lại khó chịu, làm cho ta không biết nên bắt nàng làm sao bây giờ, đành phải rời đi hai năm, muốn thử nàng là thật sự để ý ta hay không .”
Hắn không phải thật sự có tự tin như vậy, nàng vẫn luôn trốn, chạy trốn khiến hắn hoảng hốt, sợ hắn không bắt được nàng, sợ nàng không thương hắn. . . . . .
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể sử dụng phương pháp này đến thử lòng của nàng.
“Thử?” Mộ Chi Kì nhíu mày.
Nhiếp Vô Tung lại thở dài một hơi,”Trừ lần đó ra, ta thật sự không thể nghĩ được biện pháp khác, đối với nàng, ta hoàn toàn không có cách.” Hắn cúi đầu, cái trán để lên trán nàng.
“Mèo nhỏ, khi ở sa trường, ta đều nghĩ đến nàng, ngẫu nhiên nhận được tin tức của nàng do Tần Túy Nguyệt truyền đến, mỗi khi nghe được, đều thật muốn trở về nhìn nàng, cho dù khi bị thương, ta nghĩ cũng là nàng, nhớ nàng thực nhớ nàng, thật muốn đem nàng đưa tới sa trường, thật muốn đem nàng cột vào bên người, không buông ra, không buông tay. . . . . .
Giọng nói của hắn càng lúc càng thấp, con ngươi càng lúc càng thâm trầm, đôi môi mỏng sát môi nàng, hơi thở nóng cháy phả lên mặt nàng.
Lòng của nàng vì lời của hắn mà mềm đi, lý trí mất hết, tâm bị thương được hắn bao phủ, môi lại không nhịn được khẽ nhếch khóe môi.
“Thật quá đáng! Chàng trộm tâm của ta.”
Mà nàng, thua, đầu hàng.
“Nàng sai rồi!” Nhiếp Vô Tung cười nhẹ, ngậm lấy môi nàng, thanh âm khàn khàn.”Ta dùng tâm của ta, đổi tâm của nàng.”
Hai người lời lẽ nóng bỏng quấn quít lấy nhau, lưỡi dài dùng lực thâm nhập vào miệng, liếm qua hàm răng, cuốn lấy mật ngọt trong cái miệng nhỏ.
Mà nàng cũng không phản kháng, phấn lưỡi nhiệt tình quấn quít lấy hắn, ngẫu nhiên né tránh, khiến cho hắn truy đuổi, mút lấy, khẽ liế