
g là thói đời đầy bất công!
“Xin lỗi,
xin lỗi, tôi không cẩn thận, để tôi giúp chị nhặt lên!” Kỷ Hiểu Nguyệt cúi
người, nhặt tập tài liệu. Chị trưởng phòng à, chị không có việc gì làm hay sao
mà ôm nhiều tài liệu vậy?
“Nhặt
hết lên, rồi sắp xếp theo từng tập đấy! Đúng là đồ ngốc, chưa thấy ai ngu ngốc
như cô. Thật không hiểu giám đốc Lưu dạy dỗ cấp dưới thế nào?” Giọng nói chói
tai của Lý Nhụy cứ vang khắp hành lang, lập tức thu hút sự chú ý của một số
người không liên quan.
Kỷ Hiểu
Nguyệt hít sâu một hơi, nhắm mắt im lặng cố kiềm chế bản thân bằng cách đếm:
một, hai, ba... Sau đó, chọn cách lờ đi.
Cô có
thể làm gì khác được cơ chứ! Người ta vốn là lãnh đạo trực tiếp của cô mà, vì
kế sinh nhai, tất cả vì kế sinh nhai! Nhưng Trưởng phòng Lý à, giọng chị có thể
lên cao như vậy, chứng tỏ bình thường chị tập luyện thường xuyên lắm, lúc về
già nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận đấy!
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn đang luống cuống chân tay thì một bàn tay to lớn đã vươn tới, từ từ
nhặt tài liệu lên giúp cô. Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên thì một gương mặt tươi
cười đẹp như ánh mặt trời đập vào mắt cô.
Quần
tây trắng kết hợp áo khoác không tay màu đen viền vàng, khóa chỉ kéo một nửa
làm lộ cơ ngực màu đồng, thật là quá manly! Mái tóc dài, mềm buộc phía sau khá
tùy tiện trông càng phong độ. Đây... đây... đây... đây không phải siêu sao điện
ảnh An Húc Dương sao?
Ánh mắt
An Húc Dương chuyển từ Kỷ Hiểu Nguyệt sang Lý Nhụy, anh cười tươi với cô nàng
“háo sắc chính hiệu” rồi đưa tập tài liệu trong tay mình cho cô. Lý Nhụy trong
phút chốc thấy trước mắt mình tràn ngập hình ảnh của những trái tim hồng, rất
nhanh vươn tay ra theo phản xạ, ôm tập tài liệu vào lòng.
“Á…”
Kỷ Hiểu
Nguyệt còn chưa kịp nói gì, xung quanh đã vang lên những tiếng kêu hét đầy kinh
ngạc.
“An Húc
Dương, anh có thể ký tên cho em không?”
“An Húc
Dương, mình chụp chung đi!”
“An Húc
Dương…”
…
Lý Nhụy
còn đang thẫn thờ ôm tập tài liệu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên những tia sáng lấp
lánh, thì những bước chân hỗn loạn đã lao đến. Kỷ Hiểu Nguyệt và Lý Nhụy nhanh
chóng bị đẩy bật ra xa, tài liệu vừa nhặt lên lại rơi lộn xộn xuống đất. Đến
lúc Lý Nhụy sực tỉnh thì đôi giày cao gót xinh đẹp sáng bóng của cô đã vinh dự
nằm dưới chân của những người khác, còn hằn hẳn lên vài dấu giày. Nữ trưởng
phòng đáng thương vừa muốn bảo vệ đống tài liệu vừa muốn bảo vệ đôi chân, tay
chân cuống hết cả lên.
Việc
này không liên quan đến tôi! Kỷ Hiểu Nguyệt bừng tỉnh cơn mơ, cô nhìn qua đám
người, An Húc Dương đang nháy mắt với cô, ánh mắt rạng rỡ như mặt trời buổi
sớm, huy hoàng chói lọi.
Anh...
Anh ta cố ý!
Sao anh
ta lại muốn giúp mình? Kỷ Hiểu Nguyệt nghĩ mãi không ra, sao ánh mắt này, phong
thái này lại quen thuộc đến vậy? Nếu không phải vì cô chắc chắn mình chưa từng
quen biết người nào là An Húc Dương, cô thật sự đã nghĩ anh là...
Hỏng
rồi, hỏng rồi, chắc chắn cô bị “lệnh chiêu hồn” của Tổng giám đốc làm cho ngớ
ngẩn sinh ra ảo giác rồi! Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!
Nhân
lúc Lý Nhụy đang lơ là đám tài liệu, chỉ lo chỉnh lại quần áo, Kỷ Hiểu Nguyệt
đã nhanh chóng chạy trốn. Tâm trí cô nàng cứ quanh quẩn nghĩ suy: “Vạn người
mê” đúng là vạn người mê, vừa xuất hiện đã khiến người người như muốn phát
điên. Giờ cả tòa nhà chắc chẳng còn ai làm việc nữa!
Rồi Kỷ
Hiểu Nguyệt lại nghĩ: Nhưng vì sao Tổng giám đốc lại muốn gặp một nhân viên
quèn như cô nhỉ!
Kỷ Hiểu
Nguyệt chợt nhớ lại tối qua, khi cô gặp Tề Hạo ở Phòng Thử nghiệm game. Gương
mặt lạnh lẽo của anh ta lúc đó có thể so sánh với bia mộ đá ngoài nghĩa địa.
Mây đen
che phủ, quạ réo vong hồn, cực kỳ xui xẻo!
Trên
đường đi Kỷ Hiểu Nguyệt cứ suy nghĩ mông lung, bước chân không chút dừng lại.
Đến khi ngẩng đầu lên đã thấy bốn chữ “Phòng Tổng giám đốc”, cô không thể không
thốt lên: Oh My God! Cô đến đây từ lúc nào vậy?
Phòng làm việc của Tổng giám đốc có thể tóm gọn trong
một câu: Giản đơn nhưng không đơn giản.
Sàn đá
cẩm thạch trắng, bàn làm việc và giá sách sang trọng màu đen. Còn có một bộ sô
pha mới liếc qua đã biết là hàng da mềm cao cấp. Tất cả phối hợp hoàn hảo với
phong cách lạnh lùng, nghiêm nghị và cao quý của chủ nhân.
“Ngồi
đi”. Tề Hạo đặt bút xuống, dùng ánh mắt lặng lẽ đánh giá cô. Kỷ Hiểu Nguyệt
ngoan ngoãn ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Đã từng
nhìn thấy dáng vẻ thật của cô, anh biết ánh mắt cô rạng rỡ như thế nào, gương
mặt nhỏ nhắn ấy mịn màng ra sao, tính cách mạnh mẽ nhường nào, vì thế khi thấy
thái độ và cách trang điểm của cô lúc này, Tề Hạo thật sự thấy không thích.
Khuôn
mặt xinh đẹp làm mê lòng người lại cố tình dùng một cặp kính to gọng đen thui
che khuất, chẳng phải phí phạm của trời lắm sao? Đã vậy, thân hình cô vốn rất
đẹp, thế mà lại cố tình mặc lên mình một bộ đồng phục rộng thùng thình trông
rất khó coi.
Bàn tay
nhỏ bé của Kỷ Hiểu Nguyệt nắm chặt vạt áo dưới gầm bàn trong đầu không ngừng
cầu khấn: Làm ơn đi! Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi không phải con khỉ
trong vườn bách thú!
“Tổng
giám đốc có việc gì cần g