
Thanh Thanh lặng lẽ ghi nhớ ID của hắn ta.
Nhưng
cũng phải công nhận người ghi lại những video này đúng là rất có trình độ, hình
ảnh rõ nét, góc máy có chọn lọc, ghi lại toàn bộ quang cảnh trận đấu cùng sự
phối hợp hoàn hảo của cặp đôi. Tế Nguyệt Thanh Thanh xem đoạn video hai lần,
rồi đột nhiên trong đầu liền xuất hiện suy nghĩ “Hai người này đúng là rất xứng
đôi”! Nhưng rất nhanh sau đó, cô lại không ngừng tự khinh thường chính bản thân
mình.
Cắm máy
tính, leo lên giường nằm, trước mắt Kỷ Hiểu Nguyệt lại hiện lên hình ảnh trong
đoạn video: Phong Diệp Vô Nhai phi thân lên trước, tạo một cơn gió lốc nhấc Tế
Nguyệt Thanh Thanh lên giữa không trung, dễ dàng né tránh đòn tấn công trí mạng
của kẻ địch. Rồi gần như cùng lúc, một tia chớp sắc bén nhắm trúng tử huyệt kẻ
thù phóng tới, còn Tử Y Nữ Hiệp nhẹ nhàng bay vào lòng Phong Diệp Vô Nhai, dáng
vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối khiến hình ảnh đậm nét thần tiên.
Không
biết trằn trọc trong bao lâu, lúc mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Kỷ Hiểu
Nguyệt cảm thấy, thật ra... lấy Phong Diệp Vô Nhai... cũng rất tốt.
Đột
nhiên chuông cửa kêu dồn dập, kéo cô tỉnh dậy từ trong giấc ngủ nặng nề.
“Ai
vậy?” Kỷ Hiểu Nguyệt mắt nhắm mắt mở trong trạng thái lâng lâng đi lại phía
cửa.
Kết
quả...
“Hiểu
Nguyệt!” Một vòng ôm ấm áp lập tức khiến Kỷ Hiểu Nguyệt tỉnh cả ngủ nhanh chóng
về với thực tại.
Phản
ứng đầu tiên của Kỷ Hiểu Nguyệt là giơ chân tung cước, tiện tay nghiêng người
dễ dàng quật ngã đối phương còn chưa kịp phòng bị kia xuống đất.
“Á...”
Cùng
với một tiếng kêu thất thanh, Kỷ Hiểu Nguyệt kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn người
đàn ông đang ôm bụng gập người rên rỉ:
“An Húc
Dương? Sao anh lại ở đây?”
Đang
nhiệt huyết hưng phấn lại bị đánh bầm dập, tả tơi, An Húc Dương ngước mắt lên
nhìn, rồi nhanh chóng nở nụ cười.
Kỷ Hiểu
Nguyệt mặc bồ đồ ngủ hình chú mèo Kitty thật đáng yêu!
Bị cười
mỉa mai, Kỷ Hiểu Nguyệt đóng “rầm” cửa lại, vừa tức giận vừa ngượng ngùng.
“Hiểu
Nguyệt”. An Húc Dương nhẹ nhàng gõ cửa. “Mở cửa cho anh được không? Để gặp được
em, một ngày một đêm anh không ăn, không uống, không ngủ rồi đấy. Vừa xuống máy
bay là anh chạy đến đây ngay, em nhẫn tâm để anh đứng bên ngoài thế này sao?”
“Hiểu
Nguyệt, anh xin lỗi, vừa rồi anh lỗ mãng quá, nhưng anh có rất nhiều điều muốn
nói với em”. An Húc Dương đứng bên ngoài gõ cửa mãi không thôi.
Kỷ Hiểu
Nguyệt vừa vội vàng đánh răng rửa mặt vừa chán nản nhìn đồng hồ treo tường. Một
giờ rồi! Cô đã ngủ một mạch đến một giờ chiều! >_<
Vội
vàng liếc nhìn máy tính, thật may, Phong Diệp Vô Nhai vẫn ngồi cạnh Tế Nguyệt
Thanh Thanh, hai người vẫn đang tu luyện. Đại Thần vẫn chưa dậy?
Tiếng
An Húc Dương ngoài cửa vẫn vọng vào không ngừng. Để tránh thu hút đám săn ảnh,
thay quần áo xong, Kỷ Hiểu Nguyệt vội vàng kéo An Húc Dương vào, nhìn ngó xung
quanh, chắc chắn không có ai cô mới yên tâm đóng cửa.
“Em yên
tâm, anh lén về nên không ai biết anh ở đây đâu!” An Húc Dương đứng sau Kỷ Hiểu
Nguyệt nở nụ cười tươi rói, căn phòng nhỏ bỗng trở nên tươi sáng lạ thường. Kỷ
Hiểu Nguyệt quay lại vặn vẹo:
“Anh
đang chụp ảnh ở nước ngoài. Sao đột nhiên lại quay về thế?”
“Vì anh
nhớ em!” An Húc Dương đúng là mỗi lời nói không khiến người khác kinh ngạc thì
chết không yên.
Kỷ Hiểu
Nguyệt cứng đờ, khóe môi khẽ giật, nói không nên lời.
...
Đừng
thẳng thắn vậy chứ!
An Húc
Dương mỉm cười, thoải mái quay người tiến đến chiếc ghế sô pha màu cam đỏ rồi
ngồi xuống.
“Em có
gì ăn không? Anh đói quá! Đồ ăn trên máy bay anh không ăn được”.
Sắc đỏ
cam của chiếc ghế sô pha kết hợp với nền trắng áo sơ mi của An Húc Dương tạo
nên cảm giác vô cùng dễ chịu.
Anh ta
đúng là rất tùy tiện!
Được
rồi! Kỷ Hiểu Nguyệt cũng chưa ăn gì! Mở tủ lạnh, cô lục lọi tìm kiếm những thứ
có thể ăn được.
Mì ăn
liền.
Bánh
bích quy.
Khoai
tây chiên.
...
Cuối
cùng, cô quyết định lấy thêm ra hai quả cà chua và hai quả trứng.
An Húc
Dương không biết đã tiến lại gần từ lúc nào, thấy Kỷ Hiểu Nguyệt “đào” mấy thứ
này ra từ tủ lạnh, lông mày anh càng lúc càng nhíu chặt:
“Bình
thường, em vẫn ăn mấy thứ này à?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhún vai, sống một mình nên cô ăn uống rất tùy tiện. Hơn nữa hai ngày
nay mải chơi game, cô cũng không có thời gian nấu cơm, vì vậy...
An Húc
Dương nhanh chóng ném gói mì ăn liền vào trong tủ lạnh: “Đừng ăn cái này nữa,
em chơi game đi, anh ra ngoài một lát rồi về nhanh thôi”. An Húc Dương nói xong
liền đi ra ngoài.
“Này...”
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang đỉnh hỏi anh muốn làm gì thì An Húc Dương đột ngột quay người, tươi
cười rạng rỡ: “Nhớ đấy, không được ăn mấy thứ linh tinh kia đâu, đợi anh về
nhé”.
Không
phải anh ta nói mới xuống máy bay sao? Phải rất mệt mỏi chứ, sao nét mặt cứ
rạng ngời vậy?
Nhìn
cánh cửa mở ra rồi khép lại, Kỷ Hiểu Nguyệt gãi đầu.
Anh
chàng An Húc Dương này sau khi bị mọi người đuổi giết trong game thì yên lặng
đến bất thường, giờ lại đột ngột xuất hiện ở đây, không hề nhắc đến chuyện
trong game, còn tỏ ra rất bí ẩn nữa. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì vậy n