
át bệnh, cho
đến bây giờ khi bọn họ đi mua đồ, cô đã không còn thở hổn hển hay tối sầm mặt
mày nữa. Điều này đã cho thấy, kiên trì bền bỉ là việc làm tốt nhất.
Đối với cảnh tượng ngày nào cũng thấy hai người bọn họ lôi lôi kéo kéo, nhăn
nhăn nhở nhở, Hạng Nam sớm đã hình thành thói quen rồi.
Hắn dùng mười phần nhẫn nại đứng chờ bên xe, đợi Mộc Sách lôi được Tô Mặc lại
đây. Sau đó mới tiến lại gần cô dâng lên danh sách các đặc sản cần mua.
“Đây này, đây là phần của hôm nay, vẫn như cũ, không hứa lậu nha.” Thái gia
gia nhà hắn yêu nhất là ăn các món đặc sản ăn vặt của các nơi. Bởi vậy, trước
khi hắn phải về nhà lĩnh phạt, hắn muốn chuẩn bị tốt mấy món cống phẩm mang về
nịnh nọt.
Nhìn xa xa, đám đông nghìn nghịt người không biết từ đâu ra, đang chen chúc
nhau thành dòng, Tô Mặc nhất thời tim đập nhanh hơn không ít. Cái cảm giác không
thoải mái, hít thở không thông lại tìm đến quấn lấy cô.
Một tay cô ấn ngực, tận lực trấn định lại tâm thần. Vừa âm thầm tự nói với
chính mình, thọt một chân cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Đó chỉ
có một điểm bất đồng nho nhỏ mà thôi. Trong thành còn có rất nhiều người đặc
biệt hơn cô, cũng không phải chỉ có một mình cô…
Cô khẩn trương dặn dò Mộc Sách, “Anh đừng đi xa quá nha.”
“Tôi sẽ luôn theo sát phía sau Tam cô nương mà.” Anh nhẹ nhàng vuốt cằm, cũng
giống hệt như những lần trước, đi phía sau cách cô vài bước.
“Thật sự không được đi xa nha.” Cô đi phía trước, mới được vài bước đã lo
lắng quay đầu lại nhìn anh.
“Thật mà, không đi đâu, tôi ở ngay đây thôi.”
Sau khi có được một lời cam đoan của anh, Tô Mặc nắm chặt bàn tay, mở rộng
bước chân đi đến đám đông. Từng bước một, bước đến con đường cái, chỗ có đám
người đông nhất. Cô tận lực duy trì thần sắc tự nhiên, bắt đầu tìm kiếm mấy tiểu
điếm bày bán sản phẩm, cũng không biết đang ở đâu trong mấy con ngõ nhỏ.
Cô đi lòng vòng hai ba lần trên đường phố chật chội, sau đó đi đến con đường
nhỏ ít người hơn một chút. Không có nhiều người che khuất, những người đang đi
trên đường bắt đầu chú ý đến cái chân phải của cô. Đến khi càng ngày càng có
nhiều người nhìn về phía mình, cô nhịn không được xoay người bỏ về, chạy thẳng
đến trốn đằng sau Mộc Sách, túm nhanh lấy áo anh rồi nhỏ giọng tụng niệm.
“Trong nhà ngoài ngõ giết người phóng hỏa…”
Anh nhịn không được phải phì cười, từ từ lôi cô từ sau lưng đi ra, “Không
được, đã nói không được tránh né rồi mà…”
“Tôi…”
“Lại quên rồi sao? Tất cả bọn họ đều chỉ là cái gì được nhổ lên từ vườn rau
của cô?” Mộc Sách nâng mặt cô lên, ôn tồn hỏi.
Cô cau mày, thấp giọng lẩm bẩm, “Củ cải.”
“Cho nên cho dù bọn họ có nhìn chân cô thì có làm sao nào? Ánh mắt bọn họ dù
có quái lạ thì có làm sao? Cô thật sự không cần phải để ý đến cái nhìn của củ
cải.” Anh nói xong, lập tức lại đè mạnh hai vai cô, chuyển thân mình cô xoay
lại, không ngừng cố gắng đẩy cô đi về phía trước.
Tô Mặc đứng bất động tại chỗ, do dự nhìn anh trong chốc lát. Trên đường thổi
qua một trận gió tây táp lạnh, cô không khỏi run rẩy.
“Cô cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội hay bị kích động trước mặt người khác mà
thôi.” Mộc Sách đi lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh như băng của cô, kiên
nhẫn thay cô xoa xoa ủ ấm. “Không cần phải khiến bản thân có chỗ nào sai trái.
Những người kia cũng không phải do cô tạo nên. Cô không nên vì những người không
rõ lý lẽ này mà cảm thấy thương tâm sợ hãi, biết không?”
Trái tim đập dồn trong lồng ngực, đến khi cô nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh
như nước của Mộc Sách, dường như trấn định, dần dần dịu hẳn.
Cô nghiêng mặt nhìn xem. Quả nhiên, cách đó không xa, Hoa thúc và Hoa thẩm
lại vụng trộm đi theo phía sau. Trên khuôn mặt hai người đều mang theo ý cười cổ
vũ.
Cô hít vào một hơi thật sâu, “Tôi đi thử lại xem sao.”
“Ừm.”
Chiếu theo địa chỉ và tên quán Hạng Nam đưa cho, Tô Mặc đã tỉnh táo hơn một
chút, kéo một người lại hỏi thăm, lại tiếp tục đi xuyên qua mấy con đường lớn và
ngõ nhỏ.
Rốt cuộc thì cô cũng đã mua được tất cả những món đặc sản được chỉ định. Hai
tay mang theo bao lớn bao nhỏ tính đi trở về chỗ cũ. Lúc quay người lại, lập tức
đón nhận những ánh mắt từ mọi nơi nhắm đến. Khi đó mới phát hiện, mình bây giờ
bắt mắt đến mức nào.
“Cô nương?” Mộc Sách thấy cô đứng bất động thật lâu, lo lắng đi tới giữ lấy
thân mình cô, hỏi.
Giọng nói của cô hơi run run, “Bọn họ cứ nhìn tôi…”
“Vậy thì cười với bọn họ đi, ai nhìn cô, cô cứ cười với họ là được.” Mộc Sách
nghĩ nghĩ, vẫn không định vươn tay trợ giúp.
“Cười?”
“Ừm, mỉm cười càng ngọt ngào càng tốt.” Về điểm này, anh rất tin chắc. Bởi vì
anh cũng từng bị nụ cười của cô câu dẫn, thiếu chút nữa đã không thể gọi được
hồn quay trở về.
Tô Mặc bán tín bán nghi quay đầu đi, kiên trì từ từ mỉm cười với những người
qua đường đang trắng trợn đánh giá cô. Sau khi bọn họ ngẩn người, cô thử thả
lỏng cơ bắp toàn thân vốn đang căng cứng, thành tâm thành ý hướng về phía mọi
người, nở một nụ cười quyến rũ ngọt ngào mà cô vẫn thường xuyên cười khi còn
trên đỉnh núi Đào Hoa.
Thời gian trôi qua, nhữ