
dưỡng sư tổ của ngươi?” Anh lại ném cho đồ
nhi nhà mình thêm một vấn đề nan giải nữa.
Cứ nhớ đến dung mạo vô cùng yêu diễm của Mai tướng là Mạc Ỷ Đông lại lập tức
rùng cả mình. Cơn rét lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu hắn.
“Ơ… Ông ấy có thể từ quan sao?” Không phải nghe nói, Bệ hạ dù có đánh chết
cũng không muốn để cho lương thần duy nhất trong triều dám thẳng thắn can gián
này từ quan hay sao?
“Có ta nhúng tay vào, đương nhiên có thể.” Mộc Sách đã dự liệu trước liền
nói, “Thế nào?”
“… Đồ nhi xin nghe theo tất cả an bài của sư phụ.” Tuy rằng hắn ngay từ đầu
đã không muốn cùng ngồi chung một bàn với Mai tướng, nhưng vì tự do… Nam tử hán
đại trượng phu, bất cứ giá nào thì là bất cứ giá nào đi.
Nếu hắn đã không hối hận, cũng không tính quay đầu, vậy thì những chuyện kế
tiếp cũng sẽ làm tốt thôi. Đã sớm chuẩn bị được kế hay, Mộc Sách dùng ngón tay
vỗ vỗ cằm dưới, hỏi.
“Nếu ta nghe ngóng được không sai thì những năm gần đây, ngươi cùng Cửu vương
gia …có chút nhàn khích hả?”
Mạc Ỷ Đông giật mình, bỗng dưng âm trầm cười. Trong mắt bắn ra những tia hàn
băng mãnh liệt và sắc bén như đao.
“Đâu phải chỉ là nhàn khích mà thôi?” Hắn không mang binh vọt vào phủ Cửu
vương gia, không đạp sập bảng hiệu, cũng không trực tiếp nhân lúc đêm khuya mà
lẻn vào diệt trừ toàn phủ Cửu vương gia, đã là khách khí lắm rồi.
Năm đó, cha con Mộc Thị phản quốc. Án tử vừa ban ra, Cửu vương gia đã ở trong
triều đình chủ trương bắt tội người liên đới, muốn Bệ hạ giết cả Mộc Sách vô tội
để làm gương cho kẻ khác. Lúc ấy, ở biên quan xa xôi, hắn vừa nghe được tin tức
liền gấp đến độ thiếu chút nữa đã kháng chỉ, trực tiếp gấp rút hồi kinh để nghĩ
cách cứu viện gia sư rồi.
Sư phụ đối với hắn có ơn tái tạo. Thiếu niên kia tuổi còn nhỏ nhưng thông
minh, thân thủ lại cao cường. Làm sao có thể bị nhốt trong nhà tù tăm tối nhận
hết tra tấn nhục hình như vậy chứ?
Trong ba năm đó, hắn không ngừng dâng sớ trình tấu muốn được hồi kinh thăm
hỏi gia sư, nhưng nhiều lần đều bị bác bỏ một cách vô tình. Mà nguyên nhân khiến
tấu sớ của hắn bị loại, chính là do Cửu Vương gia đã ở trước điện chủ trương:
Mộc Sách giỏi nhất là thu phục lòng người. Tuyệt đối không thể cho hắn một chút
cơ hội nào để tổ chức vây cánh.
Bởi vậy, trong mắt Hoàng đế, hắn có khả năng sẽ trở thành vây cánh, lập tức
bị buộc cho một tội danh, cưỡng chế giáng xuống một phẩm, binh lực cũng bị cắt
giảm mất bốn phần.
Nhưng tên Cửu Vương gia trước nay đã quá thuận lợi suông sẻ lại không biết
thu tay, vẫn chèn ép hắn bốn bề như trước. Cửu Vương gia âm thầm thông đồng với
Bộ Binh, giảm trừ vũ khí và lương thảo của đại quân, mua chuộc Lại Bộ cắt giảm
bộ phận quân lương. Toàn tâm toàn ý muốn buộc tên đồ đệ của Mộc Sách phải tạo
phản, làm cho Mộc Sách hiện đang bị giam trong tù tối phải gánh vác thêm một tội
danh nữa, danh chính ngôn thuận bước lên đoạn đầu đài ngoài ngọ môn, hoàn thành
tâm nguyện của Hoàng đế.
Vì Mộc Sách, vì quân viên thuộc hạ phía sau, Mạc Ỷ Đông chỉ có thể thề chết
cắn răng, bức ép bản thân phải nhẫn nhịn. Đồng thời còn nói với chính mình, cho
dù không thể đi vào khuôn khổ cũng tuyệt đối không thể tạo phản. Hắn không muốn
thành toàn cho tâm tư ép sư phụ nhà mình lên đài gia hình của lũ người đó.
Nhưng bọn họ dám ngang nhiên thừa lúc Mộc Sách chịu tội lưu đày mà ném anh
xuống vệ đường nằm chờ chết. Thậm chí còn giấu nhẹm tin tức này, không chịu công
bố cho người trong thiên hạ.
Đại trượng phu, nếu chuyện này có thể nhẫn, thì chuyện nào mới không thể nhẫn
nữa đây.
Mắt thấy cảm xúc của hắn đã dâng lên gần đến tột cùng rồi, Mộc Sách không
chút hoang mang, tung ra một lời dụ hoặc làm hắn khó có thể nào cự tuyệt.
“Hiện nay có một cơ hội, chẳng những có thể như ngươi mong muốn, cho ngươi
sau này thoát khỏi chức vụ Uy Vũ tướng quân, mà còn có thể cho ngươi có cơ hội
thanh trừ thù cũ, vui sướng đem Cửu Vương gia trở thành bao cát mà đánh, ngươi
có làm hay không?”
“Ta làm!” Sông núi trùng phùng, cuối cùng trời cũng không phụ lòng hắn. Việc
này đã làm hắn buồn tận đáy lòng gần bốn năm nay rồi.
Tô Mặc khó hiểu hỏi: “Đến tột cùng thì anh muốn làm gì vậy?”
“Thì cũng chỉ là thay đồ nhi nhà ta giải hết buồn giận, lại thuận đường giải
quyết phiền não của những người liên can thôi.” Con người anh làm việc, coi
trọng nhất chính là hiệu suất. Nếu mọi người bên cạnh anh cứ làm phức tạp hóa
những phiền toái của họ thì không bằng cứ để anh một hơi giải quyết hết ráo đi.
Anh cũng có phải là nhàn hạ gì mà thường xuyên chạy đến Vân kinh này được
đâu.
“Nói ra cho chúng ta cùng nghe một chút đi.”
Anh ngoắc ngoắc ngón tay gọi hai người bọn họ lại gần. Không nhanh không chậm
kể lại tất cả những việc anh đã làm từ khi vào kinh đến nay, cùng những việc sắp
phải tiến hành cho hai người họ nghe. Một lát sau, chỉ thấy bọn họ, một người
thì hưng phấn mà nhếch miệng cười hắc hắc không ngừng, còn một người thì lại
nhíu mi, tỏ vẻ khó mà tin nổi.
“… Không phải anh đã nói không hề oán hận Bệ hạ sao?” Cô còn nhớ rõ vào hôm
tết Trung thu