XtGem Forum catalog
Tiểu Miêu Tân Nương

Tiểu Miêu Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322510

Bình chọn: 7.5.00/10/251 lượt.

ắn, aizz, thật là kích thích hắn mà. Hắn đành đi ra ngoài, uống một chén

“ Không tiễn, đi nhanh đi..” Thẩm Hạo Ngôn cũng có điểm không nhịn được, hiện tại liền liều mạng đuổi người, cũng không thèm nghĩ vừa rồi là ai đã giúp hắn giải oan chứ, đúng là đồ vong ân bội nghĩa

“Người này, thật là, vừa lành sẹo đã quên cảm giác đau rồi sao?” Vừa muốn sảng khoái rời đi, Thẩm Dương nghe thấy người này hạ lệnh đuổi khách, tính tình lại khó chịu nữa rồi, nhịn không đượcmuốn đùa với Thẩm Hạo Ngôn một chút

“Được rồi, cậu có thể đi, đi nhanh một chút…” rồi xua xua tay như đuổi muỗi

“Hạo Ngôn, anh…” Tiểu Nhược thử làm dịu không khí của hai người kia, nhưng hình như chẳng ai để ý đến cô thì phảiL

“Anh…” nhướn lông mày lên, nhưng Thẩm Dương- hít một hơi thật sâu, hạ hỏa,cười một tiếng rất gian tà, chậm chạp nói:

“ Nhớ kỹ, lần sau không dễ dàng tha cho anh nhanh như vậy đâu, chờ xem, đừng để tôi bắt được yếu điểm của anh” Dứt lời, tiêu sái rời đi.

Vừa nghe thấy anh còn có một em trai lại phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh, bản tính lương thiện của Tiểu Nhược trỗi dậy, cô cảm thấy có chút đồng tình với người vừa gặp kia, mới vừa gặp mặt “em chồng” thì đã có ý muốn hắn thường xuyên đến chơi

“Hắn không chết được đâu, ngược lại còn sống rất tốt ấy chứ, còn có sức đến tính kế, phá anh, thu hồi ánh mắt đồng tình kia của em đi, hắn không đáng thương đến thế đâu, đừng để hắn lừa gạt”

Thẩm Hạo Ngôn khing thường nói, cô gái này, quả nhiên là bị bộ dạng dáng thương của tiểu tử kia mua chuộc, thật sự là không biết nên cảm ơn “cậu em” này hay đánh cho hắn một trận đây nữa?

“Đúng là….” Tiểu Nhược đang muốn nói tiếp thì

“ Đủ rồi, cái tên kia đã đi rồi, lo lắng làm gì chứ, chuyện mà em cần để ý là chuyện của hai chúng ta đây này”

Đem sự chú ý của cô chuyển đến đề tài của hai người họ, bắt cô đối diễn với hắn, hai người mặt đối mặt.

“Em….” Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, cô có chút không quen, bất giác hai gò má**** (minhmap: chẳng pik **** là gì, Sa: chắc là ửng hồng đoa em bà tác giả này cũng lắm chuyện thật)

“Em là vợ của anh” bà xã à~, Thẩm Hạo Ngôn ở trong lòng nói thầm không biết bao nhiêu lần, ngày trước không dể dàng nói ra miệng, nhưng bây giờ lại thuận miệng đến vậy. Nỉ non, xem khuôn mặt đáng yêu của cô từ từ đỏ lên, nhịn không được, cúi đầu đem những lời nỉ non kia đưa vào miệng cô

“Ưm…” bị đánh lén như vậy, Tiểu nhược cũng chỉ có thể hàm hồ cự tuyệt, đáng tiếc với một người vừa được phóng thích, một lần nửa tìm kiếm được tự do mà nói, nhiệt tình như thế đã là gì

Hành lý cầm trên tay đã rơi xuống từ bao giờ, hai người đều trong trạng thái kích thích nên chẳng ai hay biết gì. Tiểu nhược cũng không biết mình bị đặt lên giường từ khi nào, quần áo trên người lại càng không biết đã bị cởi ra từ lúc nào, cô ở dưới thân hắn hổn hển thở, bất lực thừa nhận sự bá đạo của hắn, theo hắn trầm luân tại cảnh giới cao nhất, hai người cuồn cuộn đắm chìm

Trong sự kích tình, Thẩm Hạo Ngôn nhu tình thổi hơi vào bên tai cô, nói nhỏ:

“ Chúng ta sinh em bé nha, anh sẽ luôn ở bên cạnh em…” một đêm này, như là chứng cho lới nói của hắn, hắn từng lần, từng lần muốn cô, đem từng hạt giống của mình hòa trộn vào mảnh vườn mềm mại của cô, rồi chờ chúng đâm hoa kết trái. Mà cô cũng chấp nhận toàn bộ tâm ý của hắn, bởi vì câu nói kia: “ sinh con cho anh”, con của hai người—

Cô lựa chọn tin tưởng anh, tin tưởng bọn họ sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp. Nắng ấm hiếm hoi của mùa đông chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ, người đàn ông trên giường không kiên nhẫn xoay người lẩm bẩm, kéo chăn lên che lấy khuôn mặt bị nắng chiếu vào, bàn tay lại theo thói quen vươn về phía bên cạnh sờ soạng, nhưng đáp lại hắn chỉ là chiếc giường ngủ sớm đã lạnh như băng, người đàn ông lần này giật mình tỉnh hẳn, ôm lấy chiếc gối đã không còn nhiệt độ vùi đầu xuống lưu luyến mùi hương còn sót lại.

Thở dài, hắn cầm lấy quần áo vương tán loạn dưới giường đi vào phòng tắm rửa, bước ra trên người đã mặc bộ thể thao màu trắng khá thoải mái, bên khóe miệng vẫn còn mang theo nét cười nhàn nhạt.

Hắn xoay người đi vào hành lang, tiến đến trước cửa một gian phòng rồi dừng lại, dè dặt mở cửa nhẹ chân bước vào, đứng bên chiếc giường nhỏ, qua vài phút lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng nho nhỏ trên giường, sau đó mới ghé vào khuôn mặt nhỏ bé non nớt tặng một cái hôn, dịu dàng lên tiếng: ” Bảo bối Tiểu Dực, dậy nào.”

“Ứm…” Trên giường thân thể nhỏ bé khẽ ưm một tiếng, xoay người, nhưng không có ý định thức dậy.

“Tỉnh rồi sao lại không chịu dậy, bảo bối Tiểu Dực Thần Thần sẽ không đợi con nữa đâu…”

Người đàn ông rất kiên nhẫn dụ dỗ, khóe miệng nhếch lên ý cười giảo hoạt, không cần mấy giây giữa, tên tiểu tử trên giường này tuyệt đối sẽ tự mình ngoan ngoãn thức dậy.

Quả nhiên là, chưa đầy một phút, cậu bé trên giường lập tức mở mắt, một bên gạt tấm chăn, một bên hỏi người đàn ông bên cạnh đang nén nụ cười :

“A, thật vậy sao, Thần Thần đang đợi con sao? Nha, ba thật xấu, rõ ràng không gọi con dậy, lần này thảm rồi – -”

Cậu nhóc vừa luống cuống tay chân muốn tự mình mặc quần