pacman, rainbows, and roller s
Tiểu Miêu Tân Nương

Tiểu Miêu Tân Nương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322621

Bình chọn: 7.00/10/262 lượt.

liền vội vàng kéo nhau đi làm việc .

Đợi mấy người đó đi khuất Tiểu Nhược mới xuất hiện, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, rút cục bản thân đã thành đề tài cho người ta chê cười! Không phải chỉ vừa mới kết hôn sao, nhanh như vậy liền đem nàng trở về nguyên hình. Không, phải nói là từ đêm hôm qua cũng đã bắt đầu khiến cho nàng nhận rõ được sự thật. Từ lúc hắn thốt ra những lời lãnh khốc lạnh lùng kia, từ lúc nàng ký kia tờ giấy mua thời gian cả đời còn lại của nàng làm mẹ đứa trẻ thừa kế của hắn. Nàng đã phải biết cái gọi là cuộc sống hôn nhân chẳng qua chỉ là người si nói mộng.

Cũng không phải sao, hôm qua không phải hắn đã dùng hành động nói cho nàng biết sao. Người giúp việc có ý nghĩ như vậy cũng chẳng trách được họ, hết thảy đều là nàng tự chuốc lấy!

Lắc lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ lung tung , nàng đi đến phòng bếp, xem ra nàng là đừng mong có bữa sáng sẵn sàng chờ đợi mình, tốt nhất là nàng nên tự mình tìm xem có thứ gì có thể lấp đầy cái bụng.

Tìm thịt xông khói, bánh mì nướng, cà chua, rau xà lách, nhanh chóng tự mình làm một phần sandwich, rót một cốc sữa, thế là giải quyết xong.

Ăn xong bữa sáng, nàng bước ra ngoài đúng lúc gặp được Lưu quản gia, hắn lễ phép đối với nàng chào hỏi.

“Xin chào thiếu phu nhân, tôi là Lưu quản gia, có điều gì cần xin cứ việc phân phó.”

Giọng nói nhàn nhạt, nguội lạnh khiến cho Tiểu Nhược không biết phải làm sao, ngay cả Lưu quản gia này cũng lãnh đạm giống hắn, nàng rất hoài nghi khuôn mặt lúc nào cũng dống băng như vậy, liệu có lúc nào rơi xuống hay không.

“Ừm, Xin chào, Lưu quản gia, à – không cần – - không cần đâu!”

Vội vàng lắc lắc đầu. Nói đùa, nàng là người rảnh rỗi nhất nơi này, nhìn thấy nhiều người đang bận như vậy, nàng chẳng lẽ không biết xấu hổ lại gây thêm phiền phức cho họ ư.

“Không vần đề gì, có chuyện cần xin cứ việc sai bảo, thiếu gia giao cho tôi nhiệm vụ phải chiếu cố thiếu phu nhân thật tốt.”

Cung kính nhìn nàng, âm thầm làm cho thiếu phu nhân mới nhậm chức phải khó xử, một chút dáng điệu cũng không có! Dường như ông ta chẳng có biểu hiện gì, vẻ mặt nghiêm túc làm cho Tiểu Nhược không được tự nhiên.

“Thật sự là không có! Ừm, có việc gì cần tôi sẽ nói , thật đó – -” sợ ông ấy không tin nàng còn ra sức gật đầu phụ họa.”

Vậy tôi xin cáo lui trước!

Hướng nàng cúi mình một cái, Lưu quản gia yên lặng lui xuống.

Hô… Chuyện gì xảy ra vậy, vì sao lại giống cái người kia lãnh đạm đến thế, thật là!” Nàng khẽ thở dài

Thấy những người trong nhà đều bận rộn như vậy, nàng tới chỗ hỏi xem có thể hỗ trợ gì hay không , nhưng hết thảy bọn họ thấy nàng đều như nhìn thấy quỷ , chỉ muốn nàng đứng sang một bên, nói có bọn họ làm là được rồi, nàng là thiếu phu nhân không cần làm những chuyện của kẻ dưới. Ai, hại nàng ngay cả tìm người nói chuyện cũng không có. Trên tầng cao nhất của trung tâm điều hành của tập đoàn họ Thẩm, Thẩm Hạo Ngôn ngồi phía sau bàn làm việc, chăm chú nhìn tài liệu trước mặt, lông mày nhíu chặt, đôi mắt thâm sâu, sắc mặt lạnh lẽo khiến cho người ta phải tự hỏi rút cục là tài liệu gì lại khiến cho hắn có biểu hiện như vậy.

Trong tài liệu đang mở, là một phần tư liệu cá nhân chi tiết, từ hồi nhỏ cho đến đến lớn, còn kèm theo ảnh chụp. Tài liệu này chính là về Bạch Tiểu Nhược, hắn thừa nhận, làm như vậy có lẽ không được minh bạch lắm, nhưng là từ trước đến nay hắn luôn muốn làm chủ mọi chuyện, cho dùng thủ đoạn gì, cũng phải biết rõ. Hắn luôn ghi nhớ đạo lý “Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.

Tài liệu không nhiều lắm, nàng là một người trầm tĩnh, đơn giản, dường như không có gì đặc biệt, cũng chỉ là trong ba năm đại học có kết giao với một chàng trai, ánh mắt lướt qua những bức hình, trong ảnh đều là nàng đang cười nói tự nhiên, hoặc là vui vẻ chạy trốn, làm động tác nghịch ngợm đáng yêu, hoặc là nép vào người thanh niên anh tuấn bên cạnh… Cho đến những hình ảnh của cuộc sống gần đây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đã mất đi nụ cười chỉ còn nét u buồn trong mắt nhìn qua như vực sâu không thấy đáy.

Trong tài liệu nói, người thanh niên đó bởi vì bị cha mẹ thúc ép, sắp cùng tiểu thư của Lê thị đính hôn, bởi vậy nên bỏ qua nàng. Là bởi vì như vậy, nàng mới buồn phiền không vui, là bởi vì như vậy, nàng mới thương tâm, tuyệt vọng cho nên mới cùng hắn kết hôn à? Là thế này phải không?

Bất kể là đáp án như thế nào, hắn dường như cũng khó có thể chấp nhận!

Nặng nề khép lại tài liệu, vuốt vuốt mi tâm nhíu chặt, nhấc điện thoại lên gọi đi.

“Thiếu gia.” Đầu bên kia tiếp điện thoại.

“Lưu quản gia, thiếu phu nhân hôm nay đã làm những gì.”

Ngữ điệu bực mình, giọng nói tố cáo bản thân đang không vui.

“Báo cáo thiếu gia, hôm nay thiếu phu nhân rời giường ăn sáng xong sau đó ra vườn hoa, không có làm gì khác.”

“Được rồi!”

Vừa mới cúp điện thoại, điện thoại nội bộ vang lên.

“Chuyện gì vậy?”

“Giám đốc, là lão phu nhân gọi đến, bà nhất định muốn ngài nghe điện thoại.” Nghe ra lão đại giọng nói không vui vẻ gì, nhưng người gọi đến là lão phu nhân, sao có thể không báo cáo. Làm cấp dưới thật đúng là khó xử!”

“Nối máy đ