
niên hận không thể nhắc nhở mình là
"Cô nương " kia nữa rồi.
Bên tai
mông lung truyền tới tiếng Thôi phó tướng: "Phu nhân, người không sao
chứ?"
Mai Tử
dụi dụi mắt, ngẩng đầu cười với Thôi phó tướng nói: "Ta không sao."
Thôi
phó tướng gật gật đầu, chắp tay nói: "Phu nhân, bên ngoài gió lớn, mời
người trở về phòng nghỉ ngơi."
Mai Tử
gật đầu, xoay người trở về phòng.
Thôi
phó tướng bỗng nhiên gọi nàng lại.
Mai Tử
quay đầu thấy Thôi phó tướng muốn nói lại thôi.
Mai Tử
dịu dàng cười cười: "Thôi phó tướng, có lời mời nói."
Thôi
phó tướng giống như hạ quyết tâm, tiến lên nói: "Theo lý mà nói có một số
việc mạt tướng không nên chen miệng vào, nhưng mà phu nhân, lần này thân thể
người không khỏe, tướng quân biết phu nhân mang tâm sự nặng nề rất là lo lắng,
mặc dù chiến sự khẩn trương, nhưng người đã vài lần hỏi tin thân thể của phu
nhân."
Mai Tử
nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nghe hắn nói tiếp.
Thôi
phó tướng tiếp tục nói: "Năm xưa mạt tướng đi theo tướng quân, đối với tâm
tư của tướng quân cũng vài phần rõ ràng. Quá khứ tướng quân xác thực có nhiều
kinh nghiệm hơn sóng gió, nhưng ——"
Thôi
phó tướng nói đến đây, cúi đầu xuống, có chút do dự: "Nhưng nếu luận về
phương diện nam nữ, tướng quân lại luôn luôn quang minh lỗi lạc, chuyện này
mong phu nhân yên tâm. Chỉ là có chút chuyện quan hệ trọng đại, tướng quân
không muốn nhắc tới cũng vì không muốn gây chuyện."
Mai Tử
nhớ tới lúc mình mới thấy Thôi phó tướng lần đầu tiên, hắn là một đầu lĩnh lạnh
lùng. Bây giờ cư nhiên lại nghe hắn nói với mình chuyện tình cảm giữa hai vợ
chồng chợt cảm thấy có chút tức cười. Có chút không nhịn được cười nói:
"Ta hiểu rồi."
Nàng
chợt nhớ tới một chuyện, cười nhìn Thôi phó tướng nói: "Làm sao ngươi biết
A Mang thế tử đã nói với ta cái gì?"
Thôi
phó tướng nghe nói vậy nghẹn lời, nhưng xem ra người này rất là trung thực, khó
hiểu đáp: "Chẳng lẽ không phải vì vị A Mang thế tử này nói sao? Bây giờ cơ
hồ tất cả tướng quân cùng mọi người trong nội bộ đều biết A Mang thế tử nói
huyên thuyên bậy bạ làm hại tướng quân cùng phu nhân bất hoà."
Mai Tử
vạn không ngờ chuyện lúc này thế mà đã truyền khắp trong quân, khuôn mặt nhất
thời hồng hồng, lên tiếng nói: "Tin tức này truyền nhanh thật."
Thôi
phó tướng gật đầu nói: "Đó là đương nhiên! Huynh đệ trong quân rất quan
tâm chuyện hôn sự của tướng quân, một truyền mười mười truyền trăm, truyền tới
truyền lui mọi người đều biết chuyện vị thế tử này làm."
Mai Tử
nhất thời cảm thấy trước mắt phát đen, nàng bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, nhỏ giọng
hỏi: "Phụ thân A Mang, a, vị Thành vương gia kia, bây giờ tốt không?"
Thôi
phó tướng suy nghĩ một chút, như thực bẩm báo: "Vị Thành vương gia này đối
với tướng quân rất là áy náy, thế là đem vị tiểu thế tử phạt nặng cho đến khi
nghĩ thông suốt, cấm túc trong phủ nhiều ngày."
Nhìn
bóng dáng hắn đã dần dần đi xa, không hiểu nói: "Ai dè hôm nay hắn lại
xuất hiện ở đây, có thể là từ trong nhà chạy ra."
Mai Tử
nghe lời này, nhớ tới bóng lưng A Mang vừa mới đi xa, biết mình thực có lỗi với
hắn. Nhưng vậy thì sao, mình và hắn không thể được, thôi thì cứ để hắn chết cái
tâm này đi. Kể từ khi Phúc ca vì mình thiếu nữa chết dưới móng sói, Mai Tử đã
hiểu, tình cảm giữa nam nữ, đáng chặt đứt phải chặt đứt, nếu không có ngày
người ta thật sự vì mình mà làm gì đó, ngược lại mình phải xin lỗi vợ con người
ta rồi. Có chút không nhịn được, nàng lập tức cười nói: "Ta hiểu rõ
."
Việc
này qua không bao lâu, Mai Tử liền nhận được tin nói là Tiêu Kinh Sơn ngay lập
tức phải quay về kinh thành, đến lúc đó sẽ đi qua đây đón nàng cùng đi.
Vài
ngày nay sắc mặt Mai Tử hồng nhuận hơn nhiều, tư thái cũng nhẹ nhàng đầy đặn,
nàng cảm thấy đây có thể là do nàng ở trong trang viện quá nhiều ngày nhàm chán
uể oải. Mai Tử cũng không thích nhàm chán, thế là nghĩ mỗi ngày không có việc
gì thì đi ra ngoài hái chút rau dại nấu canh.
Một
ngày kia, nàng đang ở trong mảnh đất hoang bên cạnh trang viện cong lưng hái rau
thì chợt nghe thấy tiếng móng ngựa vang lên.
Mai Tử
đang hái rau dại thì dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng liền có chút
thất vọng, thì ra người cưỡi ngựa lại đây không phải là Tiêu Kinh Sơn.
Người
nọ cưỡi ngựa đến gần, lúc này Mai Tử mới dần dần nhìn rõ, ngay lập tức nàng
thấy người kia mặc một thân quần áo nam trang màu lam nhưng không phải nam nhi,
đó là một cô nương anh tư hào hùng Như Châu Như Ngọc.
Cô
nương kia cưỡi ngựa đến trước mặt Mai Tử thì dừng lại, một tay ghìm chặt dây cương,
cúi đầu trợn to hai mắt tò mò đánh giá Mai Tử.
Mai Tử
cũng tò mò, ngẩng đầu nhìn cô nương này.
Mặc dù
ở bên ngoài Mai Tử cũng tiếp thu được nhiều kinh nghiệm hơn trước, gặp qua tất
cả dạng người, thế nhưng đây hoặc là đẹp hoặc là nam nhân khó coi, đâu có cái
gì là của cô nương gia như hoa như ngọc đâu! Hôm nay thấy vị cô nương này cưỡi
ngựa, trong lòng nàng không khỏi âm thầm lạ lùng. Nàng không biết nữ nhân cưỡi
ngựa cũng có thể có dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, cũng không biết cô nương cưỡi ngựa
có th