
n trên đường,
lại đổ đầy một túi nước da dê. Trước khi ra khỏi nhà,Tiêu Kinh Sơn lấy từ trong
rương ra một túi vải đưa cho Mai Tử, nói: "Nàng cầm lấy đi."
Mai Tử
nhận lấy thấy tay nặng trĩu, đây chắc là tiền? Nàng vội vã đẩy cho Tiêu Kinh
Sơn, nói: "Chàng cầm đi, ra ngoài trên đường cần chi tiêu gì thì lấy ra mà
dùng."
Tiêu
Kinh Sơn cười nói: "Không cần, trong rừng sâu núi thẳm, có cái gì cần chi
tiêu đâu chứ, chẳng lẽ mấy con sói, heo rừng kia cần tiền hay sao?"
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mím môi cười nhận lấy túi tiền.
Tiêu
Kinh Sơn dậm dậm chân nói: "Trong nhà không có bạc trắng, chút tiền này
nàng cứ giữ lấy. Nàng ở nhà một mình muốn chi tiêu gì thì nó cũng giúp được
chút ít."
Mai Tử
gật đầu dạ vâng, Tiêu Kinh Sơn đeo mũi tên cùng với các món đồ lặt vặt lên vai
đi ra ngoài.
Mai Tử
tay nắm lấy tiền túi, đỡ lấy khung cửa nhìn bóng lưng tráng kiện cao lớn của
Tiêu Kinh Sơn, trong lòng có chút không nỡ. Tiêu Kinh Sơn đi tới cổng, quay đầu
lại nhìn Mai Tử một chút: “Chăm sóc mình cho tốt, ta nhiều thì năm ngày, ít thì
khoảng ba ngày sẽ trở về." Nói xong lại dùng tay thắt chặt bọc hành lý
ngang eo, lúc này mới sải bước rời khỏi.
Nhìn
Tiêu Kinh Sơn ven theo con đường nhỏ đi vào núi, cuối cùng ở phía cuối con
đường cong cong không thấy bóng dáng. Trong lòng Mai Tử trống trải, vô thức
bước vào nhà, đem bát đũa buổi sáng dọn dẹp sạch sẽ, quét tước lại nhà cửa, làm
hết việc lại chạy đến hầm đem đồ đạt ra sửa soạn lại một lần. Nơi này có rất
nhiều thứ, có chút ít thảo dược trên núi, còn có thịt lúc trước phơi khô. Mai
Tử lần lượt lấy ra đem phơi nắng, dùng giấy gói tất cả lại, cẩn thận bỏ vào
hầm.
Việc
này cũng làm xong, nàng chậm rãi tiến vào nhà, nghĩ đến vài ngày trước tính làm
cho Tiêu Kinh Sơn bộ quần áo, chỉ là mấy ngày nay việc này chuyện kia làm nàng
không có thời gian, hôm nay đúng lúc Tiêu Kinh Sơn không có ở đây, không bằng
thừa dịp này làm nhanh, nếu kịp liền làm xong giày cho hắn mang.
Sau buổi
trưa, Mai Tử ngồi trên ghế vừa cầm lấy kim chỉ tính bắt tay vào làm việc, chợt
nghe một giọng trong trẻo bên ngoài vọng vào, thanh âm quen thuộc, chính là A
Kim. Nàng vội vàng để đồ trên tay xuống ra mở cửa. Vừa nhìn trong tay A Kim
đang cầm cái đế giày đứng ở cửa nhìn chung quanh, thấy Mai Tử đi ra thì cười hì
hì chào hỏi.
Mai Tử
vội vàng kéo nàng vào trong phòng. A Kim tò mò nhìn bên này nhìn bên kia, miệng
còn hỏi: “Phu quân ngươi không có ở nhà?"
Mai Tử
gật gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua đi ra ngoài săn bắn rồi, mấy ngày nữa mới
trở về."
A Kim
hiểu: "Biết, nghe người ta nói. Hắn đi vài ngày, ngươi một người ở trong
nhà buồn chán a."
Mai Tử
cười: "Cũng may là cần may vá làm vài thứ, mấy ngày này chớp mắt liền trôi
qua thôi, với lại, không phải còn có ngươi lại đây tán gẫu cùng ta sao?"
A Kim
cũng cười, đặt đôi giày đã làm một nửa của nàng lên bàn rồi nói: "Mấy ngày
nữa thu hoạch thì không có thời gian rãnh, bây giờ cũng không vội, liền đến tìm
ngươi tán gẫu một chút cho đỡ buồn."
Mai Tử
mang trái cây hôm qua mới hái ra chiêu đãi A Kim, lại rót ly trà, hai người tay
thì làm việc còn miệng thì nói chuyện vui vẻ. A Kim thì thầm hỏi Mai Tử:
"Mấy ngày nay phu quân ngươi đã vào nhà ngủ rồi sao?"
Hai má
Mai Tử đỏ hồng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
A Kim
hí mắt nhìn Mai Tử, chợt hì hì cười: "Ta nói, vì sao ngươi chợt biến đẹp
như thế, thì ra bởi vì nam nhân bắt đầu “quan tâm” ngươi, lúc trước ta hỏi
ngươi, ngươi còn không nói !"
Mai Tử
nghe nàng nói có ý trêu ghẹo, làm bộ muốn đánh A Kim. A Kim vội vã cầm đế giày
cầu xin tha thứ, hai người đánh loạn một hồi mới chậm rãi nói ra chính sự.
"Ngươi
xem trong nhà, ngay cả cái phòng đoàng hoàng cũng không có, nhà lá trời mưa
xuống có rỉ nước không?"
Mai Tử
lắc lắc đầu: "Nhà này mới dựng, mấy ngày trước trời mưa cũng không bị rỉ
nước." Nói ra trên mặt nàng mang theo lo âu: "Nhưng ta lại lo lắng
phòng ốc nhà mẹ bên kia, nhà xây đã lâu cũ kỹ hết rồi, trời vừa mưa xuống liền
rỉ nước, đều phải cầm bồn mà hứng."
A Kim
an ủi Mai Tử nói: "Rồi cũng tốt cả thôi, sau này trong tay ngươi có bạc
trắng, trước làm cho mình gian phòng lợp ngói, còn lại kính cho mẹ ngươi tu bổ
lại nhà là được thôi."
Mai Tử
cười khổ: "Nói thì dễ, tiền đâu có dễ dàng kiếm ra như vậy."
A Kim
gật đầu: "Cũng đúng, ngay cả mảnh ruộng Tiêu Kinh Sơn cũng không có nên
dựa vào lương thực thì không thể rồi, chỉ có thể dựa vào việc săn bắn của hắn
mà được chút ít bạc."
Mai Tử
nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Kỳ thật mấy ngày nay ta ở với hắn
có học thêm được một chút kiến thức, như việc, đối với chúng ta, rất nhiều loại
cây cỏ trong núi đều bình thường, nhưng ở bên ngoài thì chúng là bảo bối. Lần
trước tay ta bị thương, hắn liền lấy một loại mài thành tro rồi thoa cho ta,
qua mấy ngày miệng vết thương liền khép. Hắn nói cái đó gọi là tam thất, là
thảo dược trị thương rất tốt, thế là ta liền hỏi nó có quý không, hắn nói nếu
bán ra bên ngoài xác thực là được chút bạc. Thế là hôm qua ta liền nghĩ, chỉ
mãi dựa và