Snack's 1967
Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326403

Bình chọn: 7.5.00/10/640 lượt.

có loạn cũng không

để dân chúng phiêu bạc khắp nơi. Cho nên hai vị có thể yên tâm."

Trần

Tảng nghe vậy mắt trợn tròn, cuối cùng than thở một tiếng: "Chúng ta chỉ

là dân thường đâu hiểu được việc này, cũng không quan tâm việc này. Kỳ thật

chúng ta chỉ cần có một hớp cơm ăn, đến mùa có thu hoạch, dù thế nào cũng có

thể sống qua ngày. Kinh Sơn huynh nói vậy, chúng ta cũng yên tâm, chuyện gì nên

làm thì cứ làm, quá lo lắng cũng không làm được gì."

Tiêu

Kinh Sơn nghe hắn nói vậy thú vị, gật đầu nói: "Tảng đại ca lời nói nói vậy

mặc dù đơn giản nhưng lại rất có đạo lý. Mặc kệ bên ngoài chuyện gì xảy ra,

chúng ta cứ cày ruộng săn bắn mới là chuyện nên làm."

Ba

người lại nói chuyện một hồi, chợt con gái nhỏ của Trần Tảng là Quả Quả lại đây

kêu, nói là mẹ nàng để nàng lại đây gọi cha trở về, trong nhà có chuyện. Lúc

này rượu cũng uống không sai biệt lắm, đồ ăn cũng đã ăn được một nửa, thế là

Trần Tảng nấc một cái rồi cáo từ. Trần Hồng vũ thấy vậy, cũng vội vã lên tiếng

không dám làm phiền nữa, đi về cùng Trần Tảng. Tiêu Kinh Sơn biết bọn họ có

việc riêng nên cũng không giữ lại. Thế là nồi cháo Mai Tử nấu chẳng có ai ăn.

Đợi đến

lúc hai người kia đi, Mai Tử vội vã chạy lại dọn dẹp bát đũa. Tiêu Kinh Sơn

biết Mai Tử chưa ăn cơm, liền nói để hắn dọn dẹp, nàng cứ ăn cơm đi. Mai Tử quả

thật có chút đói, liền ngồi lên cái ghế đá ăn một chút cháo mới nấu cùng đồ ăn

thừa, rau dại.

Mai Tử

vừa ăn vừa hỏi Tiêu Kinh Sơn: "Bên ngoài thực sự sẽ đánh giặc sao? Vậy

chàng thì sao đây?" Nàng vẫn nhớ rõ lời ngày đó Tiêu Kinh Sơn đã nói.

Tiêu

Kinh Sơn dịu dàng cười cười: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều. Bên ngoài thế nào

có liên quan gì tới ta? Việc này đều đã có hoàng đế lo."

Mai Tử

không tin, chớp mắt hỏi: "Thật?"

Tiêu

Kinh Sơn gật đầu, chắc chắn nói: "Thật."

Mai Tử

nghe hắn cam đoan, trong lòng tin, nhưng như cũ có chút ghi hoặc. Nhưng có nói

cũng vô dụng, chỉ có thể cúi đầu húp cháo.

Tiêu

Kinh Sơn nhìn bộ dạng nàng khéo léo cúi đầu húp cháo, trong lòng không ngừng

yêu tiếc, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, thở dài một tiếng: "Nàng không

phải lo lắng quá nhiều, sau này chuyện gì ta cũng không muốn tham gia. Chỉ muốn

cùng nàng như vậy sống qua ngày, săn một chút thú hoang, hái chút thảo dược,

ngồi trong sân hóng gió mát cùng nhau ăn cơm, sau này nàng lại sinh cho ta mấy

đứa nhóc, chuyện này không phải rất tốt sao?"

Mai Tử

nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, đợi đến khi hiểu được ý tứ của hắn, con ngươi

long lanh từ từ tản ra hạnh phúc, nhìn kỹ hắn một hồi, cuối cùng mím môi cười

nói: "Được."

Tiêu

Kinh Sơn thấy hai má nàng phát hồng, giống như đánh phấn, dáng vẻ mím môi cười

động lòng người không nói nên lời. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, không nhịn

được vươn tay ra vuốt nhẹ nàng lên mái tóc đen tuyền, nhẹ nhàng nói:

"Không cần lo lắng quá nhiều, ta sẽ không để nàng chịu uất ức."

Mai Tử

nghiêng đầu cười vừa vui vẻ vừa xấu hổ: "Ta hiểu rõ ."

Hai

người đang tình nồng ý đậm, chợt nghe con gà mẹ già ở bên cạnh "Cục

tác" kêu lên, bọn họ vội vàng

ngoảnh đầu lại nhìn, vừa nhìn Mai Tử liền vui mừng nhảy dựng lên kêu: "Gà

nở rồi!"

Hai

người hồi hộp nhìn, chỉ thấy dưới bụng gà mẹ, một quả trứng đã nứt vỏ, bên

trong một cái gì đó trơn nhẵn đang cố gắng chui ra ngoài. Mai Tử ngồi chồm hổm,

giúp con gà con kia chui ra, gà mẹ thấy vậy hung hăng muốn mổ Mai Tử một cái,

Mai Tử vội vã cười tránh ra.

Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng vui vẻ cũng cảm thấy rất thú vị. Thế là hai vợ chồng ngồi

xung quanh ổ gà đông nhìn tây nhìn, thật là thú vị. Mai Tử chạy vào trong phòng

cầm lấy thức ăn cho gà con đã sớm được chuẩn bị tốt vài này trước, lấy ra vài

viên đút cho gà con ăn. Gà con đáng thương mới đến thế giới này, thân thể chưa

đứng vững, ngạc nhiên lại kinh hoảng nhìn đông nhìn tây. Mai Tử lại đem đến một

rương gỗ nhỏ, chuẩn bị để giữ ấm cho gà con.

Sau khi

con gà đầu tiên chui ra, rất nhanh con gà thứ hai thứ ba cũng tách vỏ chui ra.

Mai Tử đem từng con từng con bỏ vào trong rương nhỏ. Nửa ngày qua đi, trên

người gà con đã không còn ươn ướt nữa, cả người lông tơ màu vàng, trừng cặp mắt

tròn tròn, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Mai Tử. Cái mỏ nhỏ còn phát ra tiếng kêu líu

ríu mềm mại, thật là rất đáng yêu.

Nhưng

lúc sau, phía dưới gà mẹ trứng nở ra đã được mười mấy trái, chỉ còn lại hai

trái trứng như cũ không hề động tĩnh. Mai Tử thở dài nhìn hai quả trứng kia,

tiếc nuối chấp nhận, đây là trứng hư, chúng nó không thể nào nở ra gà con, như

vậy lãng phí hai quả trứng gà.

Tiêu

Kinh Sơn thấy nàng đứng ở chỗ đó dáng vẻ rất là tiếc nuối, an ủi nói:

"Không cần tiếc hai cái trứng đó. Đàn gà con của nàng rất nhanh sẽ lớn

lên, lớn lên chúng nó có thể đẻ trứng, đến lúc đó không cần tiếc mấy quả trứng

này nữa."

Nghe

lời này Mai Tử cũng cười: "Kỳ thật nếu đã ấp trứng, mỗi lần chắc chắn sẽ

có hai ba trái bị hư, không có gì lạ. Ta cũng thiệt là, tiếc nuối gì chứ."

Việc này cứ thế trôi qua.

Ngày

qua đi, Mai Tử ngoài việc chăm sóc rau dưa của nàng dưới gốc cây kia, không có

việc gì thì đi nghiên cứu thảo