
ẹn trong cổ họng, nàng phát hiện ra mình không nói nên lời.
“Biết vì sao ta lại lấy nàng ta không?” Mộ Dung Trần nhìn nàng hỏi.
Nhưng Cung Tuyết Thiến chỉ nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Bởi vì nàng, bởi vì nàng nói, ta hẳn nên lấy nàng ta, cho nên ta sẽ lấy nàng ta. Bây giờ chỉ cần nàng nói gì ta cũng đều nghe theo. Nàng muốn ta lấy, ta liền lấy, nàng muốn rời đi, ta liền cho nàng rời đi.” Ánh mắt của Mộ Dung Trần có loại ánh sáng đặc biệt.
A….Cung Tuyết Thiến sửng sốt, hắn đang giận dỗi với nàng sao? Cố ý làm như vậy sao?
“Tâm Nghi, ta còn có một yêu cầu cuối cùng.” Mộ Dung Trần nhìn nàng nói thêm.
“Gì cơ?”
“Đợi sau khi ta thành thân hãy đi.”
“Chàng thật sự quyết định sao? Không cần miễn cưỡng bản thân.” Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, nàng sẽ không ngốc đến nỗi tin rằng có người nam nhân nào mà lại không để ý đến dung mạo của nữ nhân, cho dù là hắn.
“Miễn cưỡng ư? Không miễn cưỡng.” Hắn vẫn luôn miễn cưỡng chính mình, miễn cưỡng chính mình không yêu nàng, miễu cưỡng chính mình hưu nàng, miễn cưỡng chính mình tha thứ cho Liễu Nhu.
“Nếu chàng thật sự quyết định như vậy thì ta sẽ không ngăn cản chàng, nhưng ta hi vọng chàng sẽ hạnh phúc.” Cung Tuyết Thiến nói. Thật ra nàng biết, cho dù hắn lấy Liễu Nhu rồi thì vẫn có thể lấy thêm nhiều nữ nhân nữa.
“Không có nàng, nàng cảm thấy ta sẽ hạnh phúc sao?” Ánh mắt Mộ Dung Trần sắc bén.
“Sẽ.” Chỉ là một chữ đơn giản nhưng lại che dấu nỗi đau đớn vô kể trong lòng nàng, “Trên đời này không có ai là không rời khỏi ai? Tựa như chàng và Liễu Nhu, năm năm trước, không phải hai người rất yêu nhau sao? Nhưng mà bây giờ thì sao? Rồi sẽ có một ngày nào đó chàng gặp được một cô gái khác, một ngày nào đó chàng sẽ quên ta.” Tuy rằng đây không phải là điều nàng mong muốn.
“Vậy còn nàng, nàng sẽ không quên ta chứ?” Mộ Dung Trần chỉ muốn biết ý nghĩ của nàng.
“Không biết.” Cung Tuyết Thiến lắc đầu, nàng thật sự không biết. Có lẽ cả đời nàng đều sẽ không quên hắn, cũng có lẽ nàng sẽ tiếp tục yêu người khác. Dù sao nàng cũng không phải là thánh nhân.
“Tâm Nghi, để cho ta ôm nàng một cái, để cho ta hôn nàng một lần nữa.” Mộ Dung Trần vươn tay ra.
“Được.” Nàng lập tức nhào vào trong ngực hắn. Nàng có thể giả vờ bình tĩnh, nàng có thể giả vờ lạnh nhạt nhưng nàng không lừa được lòng mình. Nàng rất lưu luyến lồng ngực của hắn, nàng cũng rất lưu luyến hương vị trên người hắn.
Không đợi hắn áp môi tới thì nàng đã chủ động đón nhận hắn. Trong trí nhớ, hình như từ trước đến nay nàng chưa từng chủ động, vậy lần này hãy để nàng chủ động một lần. Nhẹ nhàng mút đôi môi hắn, nhẹ nhàng khiêu khích đầu lưỡi hắn, hương vị trong miệng hắn khiến nàng mê muội.
Mộ Dung Trần ôm chặt nàng, đầu lưỡi truyền đến sự mềm mại của nàng khiến thân thể hắn nháy mắt dâng lên dục vọng đã lâu không thấy. Thân thể căng thẳng, ánh mắt mơ màng khát vọng, điên cuồng bá đạo hôn môi nàng, nàng luôn dễ dàng khiến hắn không khống chế được như vậy.
“Tâm Nghi, ta muốn nàng.” Hắn thở hổn hển, ôm nàng đi về bên giường.
“Thiếp cũng muốn chàng.” Sắc mặt nàng hồng hồng, ánh mắt mê ly, giờ khắc này, nàng chỉ nghe theo tiếng nói trong lòng.
Lần này hắn thật dịu dàng, lần này bọn họ là dùng trái tim để yêu, dườn như muốn giữ lại hơi thở của nhau.
***************
Lẳng lặng tựa vào trước ngực hắn, Cung Tuyết Thiến mới biết được, nàng vốn không thể không yêu hắn. Thậm chí nàng muốn liều lĩnh giữ hắn lại. Chỉ là bọn họ còn có thể làm lại từ đầu sao?
“Nếu tất cả có thể quay lại, bổn Vương nhất định sẽ không buông nàng ra, nhưng bây giờ bổn Vương không miễn cưỡng nàng nữa.” Mộ Dung Trần khẽ nói trên đỉnh đầu nàng.
Vì sao bây giờ chàng lại không miễn cưỡng? Nếu chàng miễn cưỡng, có lẽ thiếp sẽ ở lại. Trong lòng Cung Tuyết Thiến thậm chí hơi trách phong độ quân tử của hắn lúc này.
Cung Tuyết Thiến cầm đồ ăn cho Tuyết lang ăn, bây giờ việc cần phải làm duy nhất mỗi ngày của nàng chính là cho Tuyết lang ăn.
“Tuyết lang lớn lên thật là đáng yêu, tiểu thư, người xem, đã trưởng thành phân nửa rồi.” Tiểu Vân ở bên cạnh nói.
“Đó là đương nhiên, tuổi thọ của sói chỉ được từ mười hai đến mười bốn năm, đương nhiên sẽ lớn cực kỳ nhanh.” Cung Tuyết Thiến nói.
“Tiểu thư, người có thấy ánh mắt của nó càng ngày càng dữ tợn không? Sau này nó thật sự sẽ không làm hại chúng ta chứ?” Tiểu Vân không xác định hỏi.
“Có thể là sẽ, dù sao thì sói cũng có dã tính.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, điểm ấy nàng cũng không dám cam đoan.
“Vậy tiểu thư còn nuôi nó?” Khuôn mặt Tiểu Vân trở nên khổ sở.
“Chỉ cần không khơi dậy dã tính của nó, thì có lẽ nó sẽ không tấn công người đâu.” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Vâng.” Tiểu Vân hiển nhiên có vẻ không tình nguyện.
“Tiểu thư, người có thư.” Lý bá cầm thư trên tay đi tới nói.
“Thư? Của ta?” Cung Tuyết Thiến nghi hoặc cầm lấy, mở ra nhìn, lại là Gia Lỗ Tề Vương tử, liền thản nhiên cười.
“Chuyện gì vậy tiểu thư?” Tiểu Vân tò mò hỏi.
“Là Vương tử, hắn bảo hôm nay mời ta gặp mặt, giới thiệu cho ta quen công chúa.” Cung Tuyết Thiến nói, cũng đúng lúc nàng muốn đi chúc phúc một tiếng.
“Tiểu thư, xe ngựa còn