
u thư, người hãy tha thứ cho nô tỳ.” Tiểu Vân đột nhiên quỳ xuống.
“Đứng dậy đi, Tiểu Vân, ta không trách ngươi.” Cung Tuyết Thiến kéo Tiểu Vân dậy, cho dùTiểu Vân có cứu thì cũng chỉ là bọ ngựa đá xe, không tự lượng sức mình, nàng không nên tráchTiểu Vân, dù sao thì Tiểu Vân cũng không giống như trong suy nghĩ của nàng.
“Tiểu thư, người thật sự không trách nô tỳ sao?”Tiểu Vân vẫn không yên lòng hỏi.
“Phải, không trách, ngươi đã cùng ta lớn lên từ nhỏ, trên đời này ta đã không còn người thân, ngươi là người thân duy nhất của ta.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng thật sự nghĩ như vậy, dù saoTiểu Vân đã theo nàng năm năm, năm năm tình cảm là không gì có thể thay thế được.
“Tiểu thư, nô tỳ sẽ không bao giờ phản bội người.”Tiểu Vân bật khóc, thề.
“Ta tin tưởng ngươi.” Cung Tuyết Thiến gật đầu, nếuTiểu Vân mà nàng cũng không thể tin tưởng vậy thì nên tin tưởng ai đây.
Cởi bỏ khúc mắc, TiểuVân vừa nhẹ nhàng chà lau giúp nàng vừa đau lòng nói: “Tiểu thư, đau không? Vương gia thật nhẫn tâm, lại có thể đối xử với tiểu thư như vậy.”
“Hắn không phải nhẫn tâm mà là không có tim.” Cung Tuyết Thiến hung hăng nói.
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao? Dù sao thì Vương gia cũng phải cho tiểu thư một danh phận chứ.”Tiểu Vân hỏi, dù thế nào đi nữa thì tiểu thư cũng đã là người của Vương gia.
“Danh phận? Ta không thèm.” Cái nàng cần chính là trả thù.
Giọng nói của nàng oán hận khiến TiểuVân sửng sốt nói lảng sang chuyện khác: “Tiểu thư, tắm xong rồi, nô tỳ đi dọn dẹp lại giường để người nghỉ ngơi.”
“Ừ.” Cung Tuyết Thiến gật đầu.
Sau khi tắm rửa xong, Cung Tuyết Thiến ngồi trước gương đồng, nhìn khuôn mặt mình bị hắn đánh sưng đỏ, mối hận bị lăng nhục lại từ đáy lòng trào ra lần nữa, thân thể mơ hồ đau đớn khiến một màn kia lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nước mắt nhịn không được lập tức trào ra, tại sao lại như vậy? Nàng cảm thấy thật bất lực, thật cô đơn, cho dù trong đầu điên cuồng muốn trả thù nhưng nàng nên trả thù như thế nào?
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường suốt ba ngày mới tĩnh dưỡng tốt thân thể đang bị thương, mà Mộ Dung Trần cũng đã phái người đến hạ lệnh, ép nàng ba ngày sau phải quay về Vương phủ.
Ba ngày, nàng có nên dùng ba ngày này để làm chút chuyện gì đó không?
“Tiểu thư, hôm nay là ngày chợ lễ lớn nhất được tổ chức mỗi năm một lần, có thể thấy được rất nhiều đồ vật mới lạ mà bình thường không thể thấy được, tiểu thư không muốn đi xem sao?” Tiểu Vân nói, thực tế là muốn giúp nàng khuây khỏa.
“Thật sao? Vậy chúng ta đi xem xem.” Cung Tuyết Thiến nói, có lẽ đi ra ngoài sẽ tốt hơn nhiều.
Chợ phồn hoa náo nhiệt, dòng người cũng rất náo động, trên đường có rất nhiều người như tiểu thư con quan, phu nhân, công tử cùng các thiếu gia. Ngoài ra còn có những thương nhân nhỏ cùng với những người bán rong. Tất cả đều rất đa dạng hấp hẫn thu hút sự chú ý của mọi người, duy chỉ có mỗi Cung Tuyết Thiến là không yên lòng cứ đi tới phía trước.
Trong một căn phòng ở tửu lâu.
“Cơ môn chủ, đây là mười vạn hai hoàng kim, cám ơn ngươi thay ta diệt trừ kẻ địch.” Một nam nhân độ khoảng hơn năm mươi tuổi có vẻ mặt phúc hậu đem vàng ở trên bàn đưa tới trước mặt hắn, nói tạ ơn ngàn vạn lần.
“Ông chủ Chu quả nhiên sảng khoái, vậy Cơ mỗ xin nhận.” Cơ Tinh Hồn khẽ vung tay, lập tức nhận lấy hoàng kim.
“Cơ môn chủ, tại hạ xin cáo từ.” Ông chủChu chắp tay nói.
“Không tiễn.” Cơ Tinh Hồn nói, chờ đến khi ông ta rời đi mới phân phó người đứng bên cạnh:“Ngươi đem vàng này về Khoái Hoạt Môn.”
“Vâng, môn chủ.” Thuộc hạ liền quay người rời đi.
Cơ Tinh Hồn lơ đãng ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy vẻ mặt hơi ngẩn ngơ của Cung Tuyết Thiến, là nàng? Khóe môi nhếch lên thành một nụ cười tà mị, liền phi thân một cái, thi triển khinh công, ôm nàng trở lại phòng.
“A….” Thân mình bỗng bay lên trời dọa nàng sợ đến mức thiếu chút nữa hét chói tai, nhưng chỉ trong chớp mắt mình lại đứng trên mặt đất, lúc này nàng mới thở phào, khi quay đầu lại liền đối diện với một đôi mắt như cười như không, là hắn?
“Tiểu thư, có phải chúng ta tâm linh tương thông hay không, đúng lúc ta vừa muốn đi tìm nàng, nàng lại xuất hiện.” Cơ Tinh Hồn mờ ám vừa lấy tay ôm nàng vừa nói, cách đây mười ngày, hắn đã biết được thân phận của nàng, nàng chính là Mạnh Tâm Nghi thanh danh lừng lẫy, điều này càng làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cung Tuyết Thiến lại bất ngờ không giãy dụa, mà ngược lại nhìn hắn chằm chằm, nàng còn nhớ rõ lúc trước hắn có nói, không có chỗ nào mà hắn không vào được, xem ra hắn nhất định rất lợi hại.
“Tiểu thư cứ nhìn chằm chằm ta như vậy, xem ra cũng muốn ta.” Cơ Tinh Hồn lấy tay vuốt ve khuôn mặt của nàng.
“Có phải võ công của ngươi rất cao cường không?” Cung Tuyết Thiến đột nhiên hỏi.
Cô Tinh Hồn sửng sốt, sau đó lại cười quyến rũ: “Không phải, nhưng mà trên giang hồ người có thể đánh thắng được ta chỉ không quá mười người.”
“Vậy ngươi có thể làm giúp ta một việc hay không?” Ánh mắt Cung Tuyết Thiến vô cùng nghiêm túc.
“Là việc gì?” Cơ Tinh Hồn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Giúp ta giết một người!”
“Giết người? Được…nàng muốn giết