XtGem Forum catalog
Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Tiểu Thiếp Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323641

Bình chọn: 10.00/10/364 lượt.

ta rồi, ta có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, cho dù gả cho Gia Lỗ Tề Vương tử thì sao? Có liên quan gì tới ngươi sao?” Cung Tuyết Thiến không muốn giải thích với hắn, ngược lại châm chọc hắn.

“Mạnh Tâm Nghi, tốt nhất ngươi nên chết tâm đi, ngươi cho là với một nữ nhân đã trở thành hàng cũ cũng có thể gả cho Vương tử sao?” Mộ Dung Trần cười lạnh.

“Ha ha….” Cung Tuyết Thiến đột nhiên bật cười, “Vương gia, Vương tử còn có thể vì ta mà uy hiếp Hoàng thượng, ngươi nói có thể hay không?” Nhưng mà trái tim của nàng thật sự rất đau. Hắn nhất định phải hạ thấp nàng như vậy sao? Nàng cũng không hi vọng xa vời rằng nàng và hắn có thể trở thành bằng hữu, tuy nhiên thật không ngờ lại trở thành kẻ địch.

Con ngươi đen âm trầm tức giận của Mộ Dung Trần sâu không thấy đáy, trên người tản ra hàn khí bức người, chậm rãi tới gần nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Cung Tuyết Thiến lùi về phía sau từng bước. Vẻ mặt như vậy của hắn khiến từ đáy lòng nàng cảm thấy hoảng sợ.

Tiếng nói vừa dứt, thân mình liền bị hắn ôm lấy, bay vào trong phòng. Hắn dùng sức ném nàng lên giường, rồi sau đó nhanh chóng tự cởi y phục của mình.

Cung Tuyết Thiến mở to mắt nhìn hắn trong nháy mắt đã cởi hết y phục trên người, vừa xấu hổ vừa giận dữ hét: “Ngươi làm gì vậy? Cút đi.”

Mộ Dung Trần không thèm nhìn nàng một cái, đôi mắt vằn đỏ, nhanh chóng kéo nàng qua, không nói hai lời liền xé bỏ y phục của nàng. Trong nháy mắt, nàng liền trần truồng xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Mộ Dung Trần, ngươi đê tiện, vô sỉ.” Cung Tuyết Thiến vừa thẹn vừa giận muốn lấy chăn bao mình lại.

“Vậy bổn Vương sẽ đê tiện, vô sỉ một lần, bổn Vương muốn nhìn xem, Gia Lỗ Tề Vương tử còn muốn một nữ nhân dây dưa không rõ với tiền phu (chồng trước) như ngươi hay không?” Mộ Dung Trần nói xong liền kéo chăn đi, bổ nhào vào trên người nàng.

“Mộ Dung Trần, ta sẽ hận ngươi.” Cung Tuyết Thiến kêu to.

“Bổn Vương chỉ sợ ngươi không hận.” Mộ Dung Trần nói xong liền lấy tay tách hai chân nàng ra, không có âu yếm, không có thương tiếc xỏ xuyên qua thân thể nàng, nếu có chỉ là tức giận.

Cung Tuyết Thiến cắn chặt môi, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nhưng nước mắt khuất nhục (bị áp bức và lăng nhục) lại không ngăn được mà rơi xuống.

0.000000 0.000000 Mộ Dung Trần nhìn thấy ánh mắt cừu hận, lệ trên khóe mắt cùng đôi môi đã bị cắn đến chảy máu của nàng, hắn cố nén, khiến sự tức giận trong lòng chiến thắng sự thương tiếc cùng không đành lòng trong đáy lòng.

Tay dùng sức trả thù, nắn bóp trước ngực nàng, dưới thân cũng không ngừng luật động, từng đợt mãnh liệt va chạm lấy nàng.

Cung Tuyết Thiến cố nén từng đợt tê dại truyền đến dưới bàn tay hắn, cố nén từng đợt khoái cảm dâng lên theo từng lần va chạm của hắn. Không, sao nàng có thể có loại cảm giác này. Nàng không thể.

“Thoải mái thì kêu lên đi.” Mộ Dung Trần cảm nhận được nàng đang cố đè nén chính mình, khóe môi đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác.

Cung Tuyết Thiến để mùi máu tươi tràn ngập trong miệng mình, nhìn thấy ánh mắt của hắn càng thêm hung ác vài phần, nàng liền biết mình không thể mở miệng. Nàng sợ vừa mở miệng, tiếng rên rỉ chói tai kia sẽ lơ đãng thoát ra.

Mộ Dung Trần lại đột nhiên cúi đầu, dùng môi hôn lên mắt nàng, rồi lại nhẹ nhàng mút mút đôi môi đã bị cắn nát của nàng, tựa hồ rất hưởng thụ dùng đầu lưỡi liếm máu tươi bên môi nàng.

Sau đó chậm rãi dời môi qua bên vành tai nàng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, dùng môi hôn nhẹ, tay vẽ vòng tròn lên ngực nàng, thân mình va chạm nàng, muốn cho khoái cảm của nàng tăng lên, hắn cũng không tin, nàng có thể tiếp tục chịu đựng.

Cung Tuyết Thiến nhắm mắt lại, cắn răng thật chặt, lý trí của nàng sắp bị cảm giác mãnh liệt kia bao phủ, tay nắm chặt tấm trải giường dưới thân, nhưng khoái cảm mãnh liệt kia đã dần dần cắn nuốt sạch sẽ lý trí của nàng.

“Ưm…” Rốt cuộc, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, tay cũng không tự chủ mà đặt lên hông hắn.

Trong ánh mắt Mộ Dung Trần đều là dục vọng mê ly, nhìn thấy nàng dục tiên dục tử ở dưới thân, đột nhiên cảm thấy một cảm giác vô cùng thỏa mãn, thở hổn hển. Vào lúc đạt tới đỉnh điểm sung sướng, hắn thở hổn hển yêu cầu bên tai nàng: “Tâm Nghi, nói, nàng yêu ta.”

“Ta yêu chàng.” Cung Tuyết Thiến vô ý thức hùa theo hắn.

“A….” Một tiếng gầm nhẹ, thân thể ghì chặt nhau của bọn họ run rẩy, phóng thích khoái cảm trong thân thể mình.

Vào lúc khoái cảm chậm rãi tiêu tan, Cung Tuyết Thiến mới chợt mở to mắt, bất ngờ dùng sức đẩy hắn ra: “Mộ Dung Trần, ngươi vô sỉ.”

Thân mình Mộ Dung Trần bị nghiêng lại, hắn liền trần truồng đứng ở bên giường nàng, nhìn nàng, cười lạnh nhưng ái muội, nói: “Bổn vương vô sỉ sao? Vừa rồi là ai dục tiên dục tử rên rỉ nói yêu bổn Vương?”

Mặt của Cung Tuyết Thiến chợt đỏ bừng, trong mơ hồ, nàng nhớ mình đã nói qua những lời đó, thật sự là không còn mặt mũi để sống nữa.

“Mạnh Tâm Nghi, hóa ra trong lòng ngươi yêu bổn Vương như vậy, xem ra bổn Vương phải thường xuyên đến đây săn sóc ngươi.” Mộ Dung Trần cố ý nói từ “săn sóc” rất nặng, vừa mặc y phục vừa nói tiếp: “Ngươi nói xem, có phả