
n khi thân thể ấm áp bắt đầu cảm thấy lạnh.
Ánh trăng sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hé ra vẻ do dự, nàng mặc tẩm y màu
trắng, chân trần rốt cục đi xuống giường.
Nàng đi vào gian phòng bên cạnh, đi chân trần trên sàn nhà không tiếng động, đi
vào không gian quen thuộc không hề có chướng ngại, vượt qua bình phong, bò lên
trên một cái giường khác...
“Ô...”
Nàng trực tiếp áp sát vào một người, chui vào bên trong chăn.
“Tiểu Nhạc! Nàng đang ở đây làm gì?” Thân thể ấm áp của La Khiêm đột nhiên bị
tứ chi lạnh như băng của nàng dây dưa, cả người lạnh đến tỉnh ngủ, giọng khàn
khàn giận nói.
Nàng gối lên cánh tay của hắn, núp vào trong ngực hắn, vì chính mình tìm một
cái chỗ thoải mái, cũng không nhúc nhích.
“Tiểu Nhạc! Nàng...” La Khiêm nghiến răng, đang muốn nàng ra, lại nghe tiếng
hít thở vững vàng của nàng truyền đến. Ngủ? Chẳng lẽ ——”... Mộng du lại tái
phát?”
Cầm một cánh tay lạnh buốt của nàng, động tác ngừng lại... Bắt đầu nhẹ nhàng
vuốt cánh tay phẳng lạnh như băng của nàng, thẳng đến chà xát nóng lên, đôi tay
nắm tay lạnh như băng của nàng.
Lòng bàn tay của hắn đều dán tại trên lưng của nàng, xuyên qua tóc của nàng,
không ngừng vuốt ve qua lại.
Chỉ chốc lát sau, thân thể nhỏ trong lòng hắn bắt đầu không lạnh lẽo nữa, tứ
chi cũng đều ấm áp, hắn mới ôm nàng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ...
Đột nhiên, người trong ngực lại có động tĩnh.
Một đôi tay nhỏ bé non mềm mại không an phận chui vào trong vạt áo hắn, bàn tay
thon dài mười ngón không có bất kỳ ngăn cách trực tiếp dán sát vào bộ ngực của
hắn.
La Khiêm chấn động toàn thân, buồn ngủ toàn bộ tiêu tán, nhíu mày trợn mắt nhìn
nàng... nha đầu này được một tấc lại muốn tiến một thước, thực cho rằng đã lừa
gạt hắn sao?
Nha đầu kia đích thị là nghe theo lời xúi giục của Vọng Nguyệt, không biết hậu
quả. Cái kia thái giám hiểu được cái gì! Nếu như hiện tại không hảo hảo giáo
huấn, nàng sớm muộn gì sẽ bị Vọng Nguyệt dạy hư!
Trong đêm tối, nhìn không thấy môi duyên dáng gợi lên một đạo đường cong mê
người, lộ ra tươi cười nếu như Thường Nhạc có thể trông thấy, tin tưởng nàng
đêm nay tuyệt đối không dám bò lên trên giường của hắn...
Dáng tươi cười nọ rất nhanh liền chụp lê đôi môi mềm mại bừa bãi mút.
Không bao lâu sau, tiến vào trong quần áo hắn cái đôi bàn tay nhỏ bé mười ngón
cuộn lên, vẫn còn đang chần chờ run rẩy, tựa hồ nụ hôn này còn đang khống chế,
không vượt ra ngoài phạm vi...
La Khiêm một đôi tay bắt đầu bận rộn, thoải mái mà cởi bỏ thắt lưng của nàng,
tay kia từ đầu vai của nàng kéo y phục nàng xuống, không ngừng vuốt ve bờ vai
trần của nàng.
Một đôi bàn tay nhỏ bé sớm đã từ hắn lồng ngực rời đi, tuy nhiên con mắt không
dám mở ra, sợ bị hắn phát hiện, nhưng là đã khẩn trương đến nín thở tức không
dám hô hấp...
La Khiêm hí mắt dừng ở nàng, một bàn tay phủ lên trên bộ ngực tròn của nàng——
“A...” Nàng lại càng hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Hắn lập tức hôn môi của nàng, cướp đi thanh âm của nàng cùng hô hấp.
Hai tay hắn không an phận không tổn chút sức mà đem y phục của nàng lột sạch,
lại không vì thế buông tha nàng, không ngừng hôn nàng một cách nồng nhiệt, một
đôi tay phủ lên mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng, làm cho nàng run rẩy liên
tục, cũng nhịn không được nữa phát ra tiếng rên rỉ, bắt đầu sợ hãi, muốn thẳng
thắn cầu xin tha thứ...
“Khiêm... Khiêm... Ta...”
Hắn cũng không mời nàng làm như vậy, nàng đã lựa chọn “Mộng du” đến trên giường
hắn, nàng đương nhiên phải chịu trách nhiệm!
“Tiểu Nhạc, dù sao nàng tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, ta như thế nào đối
với nàng cũng không sao cả... Đúng không?” Hô hấp nóng mang theo thanh âm tà ác
nhả tại trên bờ môi của nàng, một lần nữa ngăn chặn miệng của nàng, không cho
nàng phát ra tiếng.
Hắn xoay người đem nàng đặt ở thân dưới, bỏ đi y phục trên người, cùng nàng
xích lõa quấn nhau...
Nàng căn bản phản ứng không kịp nữa, trì độn giống như không được cước bộ của
hắn, thẳng đến cảm giác hắn chậm rãi tiến nhập nàng, một cổ đau đớn làm nước
mắt nàng bức ra, đầu của nàng hóa thành trống rỗng...
“Tiểu Nhạc...” La Khiêm cúi đầu hôn lên mặt của nàng, liên tục hôn đến bên tai,
ở trong tai nàng phun ra hơi thở dày đặc...
Nàng dường như có cảm giác lời hắn nói, lời nói không tiếng động theo môi của
hắn ma sát tai của nàng truyền đến, nàng tựa hồ đã hiểu câu nói kia, nước mắt
từ khóe mắt chảy xuống.
Một đêm này, hắn chưa từng từ trên người của nàng rời đi.
Nhưng là sáng hôm sau, tính tình Lục gia trở lại như trước, tự nhiên không thể
thiếu một chút châm chọc khiêu khích nàng, đem da mặt đủ mỏng của nàng hung
hăng chà xát một tầng, cái này khả năng muốn uống thuốc đắng thêm một thời gian
để tu bổ lại.
***
Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***
Kể từ đêm từ nay về sau, Thường Nhạc “Mộng du” hoàn toàn tốt lắm, ngoan ngoãn
ngủ ở phòng của mình, một giấc đến hừng đông.
Kế tiếp, vô luận Vọng Nguyệt khuyên như thế nào, nàng luôn đỏ mặt, liều mình
lắc đầu, như thế nào cũng không chịu đi đến giường kia.
Có thời gian vài ngày, nàng liền tr