Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 7.00/10/511 lượt.

.

Từ Thần bưng chén thuốc khổ sở khuyên nhủ, Hướng mẫu mắt điếc tai ngơ. Một lúc lâu sau, Tử Thần hạ chén thuốc, quỳ trước giường Hướng mẫu, thấp giọng nói: “Mẫu thân, chỉ cần người uống thuốc, hài nhi bằng lòng tham gia kì thi Hương lần sau. Miễn là mẫu thân đồng ý với con, chỉ cần thi đậu, thì sẽ từ quan, để hài nhi được làm những gì mình muốn.”

Hướng mẫu nghe lời cậu nói, cuối cùng quay sang, ngồi dậy uống hết nửa bát thuốc, sau đó phất tay ý bảo Tử Thần lui ra.

Tôi đứng một bên xem mà không đành lòng, chàng trai này cuối cùng cũng đành phải khuất phục mẫu thân mình.

Tử Thần đứng dậy dém chăn thay mẹ, bưng chén ra cửa, Hướng mẫu trên giường nhìn bóng lưng anh mà thở phào. Xem ra tâm bệnh của bà đã chóng khỏi rồi, nhưng cậu con trai thì lại sinh tâm bệnh. Tôi nhìn bà, hiển nhiên không phải bệnh gì nặng, sắc mặt chẳng hề tiều tụy, chỉ là buồn bực kém vui, xem ra bệnh này chẳng qua là dùng để ép con trai đáp ứng kì vọng của mình mà thôi. Thật ra có người con như Tử Thần, lại cơm áo không lo, vì sao lại gây khó khăn như vậy, lòng người thật khó hiểu

Tôi rời khỏi sương phòng, hướng tới thư phòng Tử Thần, cậu đang ngồi trước thư án, tay nâng chén trà thơm, cúi đầu đọc sách. Ba năm sau mới tới kì thi hương, mới bây giờ đã bắt đầu cố gắng rồi sao? Tôi nhìn kĩ quyển sách trong tay cậu, thì ra là sách về trà. Haha, thì ra cậu ta đáp ứng thì đáp ứng, nhưng vẫn làm theo ý mình.

Tử Thần đọc sách, không biết đang nghĩ gì, trong miệng nhẹ nhàng ngâm ra câu: “Tòng lai giai mính tựa giai nhân” (Dịch thô: Như chừng trà ngon tựa giai nhân – cả hai chữ giai ở đây đều nghĩa là đẹp, ngon, thơm…) Sau đó mặt đỏ ửng. Tôi buồn cười trong lòng, cậu thiếu gia trẻ tuổi này đang tư xuân chăng? Nhưng bây giờ đang là đầu thu cơ mà.

Cậu chậm rãi buông sách, đứng nhìn hàng trúc ngoài cửa sổ, đứng dậy mài mực vẽ tranh, tôi đến gần, muốn xem cậu ta vẽ trúc thế nào. Lại không ngờ rằng cậu lại vẽ một người con gái. Người thiếu nữ kia áo lục dáng thướt tha, vạt áo nhẹ nhàng bay bay, như thể có gió thổi qua. Kì lạ là chỉ vẽ hình dáng người con gái đó, nhưng chẳng hề có gương mặt. Thật khiến người ta khó hiểu, tôi chờ cả hồi lâu, thấy cậu ta không có ý thêm vào, có chút thất vọng trong lòng, nếu đây là bức tranh rõ ràng một chút thì tôi có thể biết đấy là ai, bản thụ tinh tự nhiên sẽ tình ra cách thành toàn cho hai người.

Tôi rầu rĩ không vui trở về đài ngắm sao, nghe lời lão thổ địa, không vội không gấp, đợi duyên chờ phận vậy.

 




Chương 18 : LẤY TRÀ ĐÃI KHÁCH

Từ khi gặp phải hai chuyện ngứa lỗ mũi kia, tôi dừng lại một thời gian dài, cũng khoảng hai năm không đến nữa. Kì lạ là tu luyện tuy nhiều nhưng lại thường bất giác nhớ tới Tử Thần, đúng là tính hiếu kì này quá nặng.

Nháy mắt đã tới mùa xuân, thụ tinh ấy à, với mùa xuân thì càng đặc biệt yêu thích, nhớ lại ngày trước vẫn còn làm cây thì điều trông mong nhất là đông mau qua để có thể vươn dài những tàng lá xanh trong tiết xuân, sau đó từ từ nở hoa.

Buồn chán ở đài ngắm sao một thời gian dài, tôi quả thực có hơi nhớ tới sự sầm uất chốn trần gian, bây giờ sắc xuân đương rực rỡ, định vào thành Gia Dương thăm thú. Tôi tỉ mỉ rửa mặt thật sạch bên dòng suối, cẩn thận đánh giá một phen, quả thật thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái, tâm tính vui vẻ) hẳn lên. Tôi nhìn bóng mình trong dòng nước rất vui mắt khoái chí, đang vui thì thấy có một bóng người đằng sau, trong lòng cả kinh, nếu là người thường thì tôi hẳn là phải sớm nhận ra từ trước rồi chứ, hay là Kiến Mộc? Tôi cực kì phấn khởi, quay đầu nhìn lại, nhưng kia lại là vẻ mặt tươi cười ngọt như mật của Long Thất! Anh đứng trước mặt tôi, toàn thân là một quần áo màu trắng, ở góc thêu hoa văn hình rồng màu vàng, mặc dù không phải là ‘thụ’ nhưng quả thật rất ra dáng ‘ngọc thụ lâm phong’.

Tôi thoáng ngạc nhiên, không phải lúc này anh phải ở Đông Hải tĩnh tu sao? Tôi định dụi mắt để xem liệu có phải ảo giác hay không. Nhưng anh lại đứng rất gần với tôi, gần đến nỗi có thể cảm nhận vị biển từ trên người anh, dụi mắt gì nữa chứ, tỉnh đi thôi. Tôi vội vàng hành lễ, cười nói: “Thất vương tử sao lại có thời gian tới đây thế này?” Long Thất cười hì hì: “Phụ vương ra ngoài ban mưa, tôi tranh thủ tới đây gặp em.” Thật đúng là tận dụng triệt để mọi cách để ra ngoài đi chơi nha, quả thật là làm khó anh rồi. Tôi nhịn không được cười nói: “Cơ hội hiếm có, không thể bỏ qua.” Long Thất cũng cười, dương dương tự đắc, gật đầu hùa theo: “Chính thế! Chính thế!” Thần khí vô cùng cởi mở.

Tôi hỏi: “Kiến Mộc có khỏe không?”

Long Thất thở dài: “Vẫn như cũ, tìm anh ta nói chuyện thì cũng quanh quẩn hai chữ ‘tu hành’, ái chà, tiểu Hợp Hoan vừa rời đi chỉ mới bảy ngày thôi mà tôi đã thấy không vui thế rồi.” Nói xong, sờ sờ cái mũi. Tôi nhìn vẻ mặt vui sướng của anh, thầm nghĩ: Anh không có người nói chuyện nên mới vội vàng rời biển đi thăm thú một vòng thì có.

Nhưng mấy lời này chỉ nên nghĩ trong bụng thôi, tôi cười cười không nói ra, anh nhìn xung quanh đánh giá một phen, sau đó đến trước đài ngắm sao ngồi xuống, phóng mắt nhìn ra vườn trà p


XtGem Forum catalog