Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323901

Bình chọn: 8.5.00/10/390 lượt.

ậu không quản nổi cháu hả?”

“Mẹ nói, cháu tới để quản cậu?”

“Quản cậu chuyện gì?” Long Thất thoáng sửng sốt, A Hoàng bụm miệng, xoay người vào đại điện, Long Thất đành đi theo bé con. Một lúc sau, không biết không biết bên trong làm gì, tiếng kêu thảm thiết lẫn với tiếng reo hò khoái chí của cục thịt viên. Cuối cùng Long Thất cũng phải trở làm vú em một lần, tôi rất vui.

Đang nửa đêm, tôi đang chìm trong mộng, đột nhiên có bàn tay nho nhỏ gãi lên người, giật mình tỉnh giấc, thì ra là cục thịt viên. Thấy bé con đang bọc người trong mền, chỉ lộ cái đầu nhỏ xíu, càng thấy tròn. Tôi thấy thật kì lạ, con nít mà cũng có lúc mất ngủ sao? Bé con đưa tay lên miệng suỵt suỵt, sau đó lén lút nói: “Lúc cháu chưa tới, có phải Kiến Mộc hay tới đây không ạ?” Tôi gật đầu, đột nhiên lại hỏi tới Kiến Mộc làm gì?

“Thế chú ấy có ngủ ở đây không?” Tôi vội vàng lắc đầu, càng thấy lạ kì: “Cháu hỏi làm gì?”

“Mẹ cháu cho cháu tới để tìm hiểu, mẹ bảo phát hiện chuyện khẩn cấp gì là phải báo với mẹ ngay, cô có hiểu cực kì khẩn cấp là gì không?” Tôi gật gật đầu, cục thịt viên có vẻ hơi thất vọng, có lẽ muốn dạy tôi đây mà.

“Cháu sợ nhỡ ngủ rồi thì không phát hiện được, nên phải giả vờ ngủ, nhưng mà, bây giờ cháu buồn ngủ lắm cho nên, giao nhiệm vụ này cho cô, nếu cô thấy Kiến Mộc tới tìm cậu cháu ngủ chung, thì phải báo cho cháu gấp, biết không?”

Tôi kinh ngạc đến ngây người, công chúa San San bị nôn nghén rồi trở nên không bình thường đến vậy sao, tôi thầm đồng tình với cha A Hoàng, A Hoàng, với cả Kiến Mộc và Long Thất nữa.

Hồi lâu sau, tôi hỏi A Hoàng: “Mẹ cháu còn nói gì nữa?”

“À, mẹ bảo sợ cậu và Kiến Mộc sẽ thành đoạn tụ, nên sai cháu tới kiểm tra, cháu hỏi mẹ đoạn tụ là gì, nhưng mẹ không nói, cô có biết không?”

Tôi bị nghẹn, lại nhìn ánh mắt mong mỏi cầu học rực rỡ phát sáng trong đêm, nói: “Đoạn tụ (cắt tay áo) ấy à, tức là ý bảo nếu Kiến Mộc và cậu cháu ngủ với nhau thì dễ đè lên làm rách tay áo, nên bây giờ có cháu rồi, nằm ở giữa, bọn họ sẽ không đè tay áo nhau nữa. Mẹ quan tâm cậu cháu thật.”

Cục thịt viên giật mình hiểu ra rồi nói: “Cháu hiểu rồi, bây giờ cháu tròn thế này, có thể ngăn bọn họ ra xa, hèn gì mẹ không bảo cha, mà lại kêu cháu tới.”

Tôi nghe xong nghĩ đến hình ảnh Long Thất, Kiến Mộc, ở giữa là cha của A Hoàng nằm chung một chỗ, bỗng cảm thấy khó chịu biết bao, cả người tê dại run rẩy. Tôi vội vàng đồng ý với cục thịt viên sẽ canh gác thay, cậu nhóc mới yên tâm quay về.

 




Chương 68 : RÚT CỦI ĐÁY NỒI

Trời vừa hừng sáng, Kiến Mộc tới, mang theo hai con cá kì lạ cho A Hoàng, xem như để bé con giết thì giờ đỡ buồn.

Tôi nói chuyện với anh chưa được ba câu thì thấy Long Thất mặt mày ảm đạm bước ra kể khổ: “Vốn nằm giường cho ba người, thế mà lại không có chỗ ngủ. Chậc, gọi nó là Bánh Trôi đúng là không sai, lăn qua lăn lại trên giường, suốt đêm không nằm yên được.” Nói xong vừa vặn ngáp thêm một cái. Tôi nghĩ đến lí do A Hoàng nhờ vả đêm qua, ái muội nhìn Long Thất, rồi quay sang Kiến Mộc, còn thấy mở cờ trong bụng. Kiến Mộc và Long Thất vẫn chưa nhận ra, đang định vào trong thì thấy cục thịt viên lăn ra, trong miệng hô to: “Hợp Hoan, Hợp Hoan, cô gọi cháu ạ?” Tôi nhìn bé con, vẫn chưa mặc quần áo xong, chỉ bọc một cái mền trên người, có lẽ nghe thấy tôi gọi trong mơ. Nên bảo: “A Hoàng, cháu đi mặc quần áo trước đi, vẫn chưa có chuyện khẩn cấp gì cả.”

A Hoàng nghi ngờ nhìn tôi, bỗng để ý tới con cá trong tay Kiến Mộc, thế là lập tức đưa tay lên đòi, chăn mền rớt xuống đất! Đúng là xứng với tên cục thịt viên! Tôi muốn nhìn nhiều hơn, Long Thất vội vàng choàng chăn mền đưa bé con vào trong.

Kiến Mộc hiếm khi thấy toàn thân núc ních của A Hoàng, cười một hồi lâu vẫn không khép miệng.

Sau đó quay đầu lại nhìn tôi, chần chờ một lát, rồi nói: “Hợp Hoan, sau này em đừng xưng huynh đệ, kết bái gì với Long Thất nữa, hôm qua cậu ấy lải nhải với anh cả buổi trời, buồn khổ lắm.”

Tôi hơi không hiểu: “Sao lại càu nhàu, chẳng lẽ chê vì em là cây à, chờ khi em qua được đại kiếp nạn, đương nhiên sẽ thành hình người thôi.” Nghĩ một chút, lại hỏi: “Khi nào đến kiếp nạn của em vậy? Anh tính hộ em đi.” Vẻ mặt Kiến Mộc khó ngờ nhìn tôi, lắc đầu không nói. Nhưng thần sắc kia thì hơi kì lạ. Tôi sốt ruột, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ đến rồi?” Kiến Mộc vẫn không nói, cúi đầu, chẳng cho tôi cơ hội nhìn mặt đoán ý nữa. Tôi không khỏi nghĩ ngợi lung tung. Có vẻ là gần lắm rồi. Nhưng mà sao Long Thất không nói gì?

Thôi kệ, khi tới tránh cũng không được, cứ chấp nhận vậy. Tôi nhớ đến đại kiếp nạn lần trước, thống khổ như vậy, quả thật không dám nghĩ tới nữa, tiếc là thời điểm quan trọng tại sao tôi có thể vượt qua thì chẳng có chút kí ức nào. Hỏi Kiến Mộc, anh bảo tôi bị choáng nên không nhớ được. Hi vọng lần này tôi cũng bị choáng đúng lúc, phải chịu nỗi thống khổ như thế thêm lần nữa, cứ nghĩ tới thì da đầu cũng phát run.

Hồi lâu sau, A Hoàng mặc quần áo đàng hoàng rồi bước ra, nhào tới đòi con cá nhỏ trong tay Kiến Mộc, vui vẻ ào vào phòng. Long Thất và Kiến Mộc cười ha hả, một bộ như đã được giải thoát. Tôi nhìn


XtGem Forum catalog