
h sát tròng đi”
“chặc, chắc tớ sẽ bình chọn cho cậu là mỹ nữ đó”
“cậu là con lai à, đẹp quá, tớ cảm thấy cậu khác khác với đó”
Nàng đẹp kiểu lạ lùng mang chút sắc sảo của người Phương Tây, nàng so sánh với bố mẹ, Thái Trác, thì nàng chẳng có chỗ nào giống họ cả.
Nàng thở dài, leo lên bờ, thoát khỏi sự bao vây điên cuồng cùng lời nói điên cuồng của hội học sinh . Lúc này Hiếu Tùng đang bơi trong nước cùng Dương Phàm, “thì ra em ấy không những thông minh còn rất đẹp nha”
Dương Phàm khẽ nói “ừ”. Hiếu Tùng chợt nhớ ra từng hành động của anh họ mình, cười cùng Thái Văn, giật lấy quyển sổ của Thái Văn, dù biểu hiện lơ là nhưng thực ra là luôn quan tâm, Hiếu Tùng vội hỏi “anh đã biết lâu rồi ư?”, vì nghe giọng điệu của 'anh họ' mình chẳng có gì ngạc nhiên cả.
Thấy Hiếu Tùng dùng con mắt tò mò cùng khuôn mặt kỳ quái nhìn anh, anh lặn xuống nước không quan tâm đến Hiếu Tùng. Anh cũng từng nhìn qua mặt của Thái Văn lúc Thái Văn dụng phải Tử Hà, lúc đó anh cứ như bị dòng điện xoẹt qua khi anh cầm lấy tay của Thái Văn.
Đôi mắt tựa như tinh tú sáng lấp, lại cực kỳ quyến rũ người phái khác, khiến anh khẽ rung động, anh cũng chẳng hiểu vì sao mình luôn để ý từng hành động cử chỉ của nàng.
Trong buổi ăn trưa lúc này
“lúc trước em làm cho chị cảm giác rất xót xa”. Trúc Hồng liếc nhìn Thái Văn cử chỉ tao nhã, cầm đũa gắp đồ ăn.
Trúc Văn khẽ ngậm đũa, không quan tâm đến Trúc Hồng, vẫn tiếp tục ăn. Trúc Hồng hai tay chóng cằm lại nói “chị cứ tưởng phòng hội học sinh sẽ bị chỉ trích về sự góp mặt của em”
Mắt trái nàng giật giật, buông đũa xuống, thô lỗ đặt hẳn bát cơm xuống bàn ‘cạch’, liếc nhìn lấy Trúc Hồng bằng ánh mắt hình viên đạn. Trúc Hồng nở ra nụ cười đểu “vì chị cảm thấy hối hận khi tuyển một thư ký mọt sách chính hiệu”
Lúc này nàng đã hiểu ra, cầm lấy đũa, tò mò hỏi “thế bây giờ”
“vẫn đang hối hận muốn chết nè”. Trúc Hồng lại ba hoa, khiến nàng tức giận “vì em đã chiếm lấy vị trí người đẹp phòng nhân sự của chị?”
Trúc Hồng cười không khách khí “bộ chị là loại người đó sao, ha ha ha”, nàng nói quá đúng khiến Trúc Hồng chột dạ.
Nàng nhe răng cười nham nhở, nhìn Trúc Hồng nói “thế mà em tưởng chị da mặt mỏng lắm, em xin rút lại câu nói ở trên xe”
Trúc Hồng há mồm nhìn nàng, chỉ biết cười trừ, rồi nói “chị thấy rất vui vì đã có em thế chỗ chị mới đúng, em biết đó còn nửa năm là tụi chị sẽ bước ra đi, lúc đó em hãy….”
Giọng nói của Trúc Hồng do quá xúc động mà khàn khàn, nàng cũng hiểu cảm giác này, con người cũng có tình cảm, 3 năm cùng gắn bó với nhau bỏ là bỏ sao, nàng thở dài. Trúc Hồng lại tâm sự cho nàng nghe “nhớ phải ráng mà xử lý mọi việc, lý do chị khắc khe với em là muốn em thực tập quen với mọi điều trước để khỏi phải vất vả”
“cám ơn chị”. Đây là lần đầu tiên nàng thấy Trúc Hồng nghiêm chỉnh, nhưng nàng mừng quá sớm. Trúc Hồng dùng giọng mỉa mai nàng “đừng cho chị thấy bộ dáng ỉu xìu, mặt như ăn đám tang đó nữa, phải cố gắng hi sinh vì trường hiểu chưa, dù chị biết em chẳng bằng chị, hắc hắc hắc”
Nàng sờ mũi, cười thầm, bộ dáng tự tin “phải thử mới biết chứ, em là thiên tài mà”
“em thật đáng ghét mà”, nhưng Trúc Hồng thích sự kiêu ngạo của Thái Văn, vì Thái Văn giống nàng hồi xưa, nên nàng đã cực khổ mà lôi kéo được Thái Văn dính câu của nàng.
Trúc Hồng biết được nhược điểm của nàng thì, lông mày nhướn nhướn lên trên, nhào đến cù lét Thái Văn, khiến hai người lăn lộn trong phòng ăn.
Bỗng nhiên trước mắt hai người là một đôi giày cao gót màu đỏ, Thái Văn cùng Trúc Hồng giật mình, vội đứng lên sửa dung nhan. Trúc Hồng dùng nụ cười chuyện nghiệp “Tử Hà, không ngờ có thể gặp cậu ở đây”
Tử Hà hừ lạnh quét mắt lạnh lẽo nhìn về Thái Văn, cảm thấy ghen tỵ vì sắc đẹp của nàng, lúc cười đùa lại thập phần rạng rỡ vô cùng xinh đẹp. Tử Hà căn bản không nghĩ ngơi nhiều nhanh chóng kêu tài xế chở đến đây, tính mang bất ngờ cho Dương Phàm, nào ngờ vào cửa phòng ăn thì thấy Dương Phàm nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng đang dán chặt trên sàn nhà cười hả hê, thực tức chết đi mà.
Nàng cảm thấy lạnh cả xương sống, theo bản năng của phụ nữ nói cho nàng biết thì vội vàng cung kính cuối đầu “chào đàn chị”. Tử Hà ánh mắt kinh bỉ nhìn nàng, giọng ai oái “thật biết nịnh bợ thảo nào mà ai cũng bị em hấp dẫn”
Dung nhan xinh đẹp của nàng trắng bệch lại, đôi môi nhợt nhạt, thở dài. Dương Phàm đứng phía sau khoang tay trước ngực“Tử Hà, tôi nhớ không lầm hôm nay chỗ này là thuộc về hội học sinh chúng tôi, 'người ngoài' đều bị cấm ra vào”
Tử Hà khóe mắt đỏ hoe vì câu nói của Dương Phàm, Tử Hà vội hít mũi ngăn cho nước mắt trải xuống, cắn môi dưới “Phàm, anh bớt giận, em chỉ dành thời gian tới thăm anh không được sao”
Trúc Hồng, Hiếu Tùng vội kéo Thái Văn đi xa ra cho vợ chồng họ cãi vã nhau. Dương Phàm ngồi xuống ghế, dung nhan lạnh lùng hiện trên khuôn mặt ngũ quan tinh tế của Dương Phàm, cười lạnh “thật là đến thăm tôi, đả kích người của hội học sinh của tôi”
Tử Hà vội ngồi kế bên nắm lấy cánh tay của Dương Phàm “Phàm, em đã sai, anh…”
Dương Phàm khẽ hất tay cô ra “đủ rồi”. (với DP, Tử Hà xưng hô = cô, với Thái Vă