XtGem Forum catalog
Tìm Lại Tình Yêu

Tìm Lại Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322671

Bình chọn: 7.5.00/10/267 lượt.

hịt ba chỉ, rau hẹ xào, và kim chi Hàn Quốc, đơn

giản lại vô cùng phong phú, phối màu đẹp mắt, hơn nữa vẫn còn nóng, Quan Trí Đàn biết, có rất nhiều sư phó nguyện ý dùng một cái chân gà mua

ngoài cửa hàng tiện lợi để đổi lấy đồ ăn của vợ anh.

Anh đương nhiên

không muốn đổi! Nhất là những món rau hôm nay…. Vụng trộm liếc vợ yêu

bên cạnh, lại nhìn vào món đồ ăn Hàn Quốc duy nhất cô biết làm — Kim chi Hàn Quốc.

Cô đã mất bao nhiêu thời gian ngâm rau cải đến

mềm như vậy? Rồi lại mất bao nhiêu thời gian để muối cải? Và bao nhiêu

thời gian để làm nước chấm?

Cô làm gì có thời gian? Cô đã làm lúc nào? Anh cũng không biết…

"Sao lại chỉ nhìn vậy? Anh ăn đi, nguội sẽ không ngon." Tiểu Trinh đặt đũa vào tay anh, cười thúc giục anh. Quan Trí Đàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trong ngực tràn ngập sự cảm động.

Những thứ anh không ăn không giống người bình thường, rất nhiều người không

thích ăn ớt xanh, cà tím, hay rau cần, rau thơm, hoặc những đồ ăn có mùi hương, nhưng những thứ đó anh ăn, ngược lại đối với rau lại liên tiếp

nhíu mày, chỉ cần nhìn thấy mặt đã xịu xuống, cho dù một nồi lẩu cô nấu

đến mức mềm nhừ, canh anh uống, nhưng rau lại không động đến một miếng.

Hỏi vì sao anh lại bài xích như vậy, anh chỉ trả lời, "Khó ăn lắm, không ăn!"

Cho dù Tiểu Trinh dụ dỗ thế nào, hoặc thay đổi phương thức chế biến, anh

nói không ăn chính là không ăn. Cô thử bỏ thời gian làm kim chi Hàn

Quốc, anh ăn một lần liền thích, hơn nữa lại rất thích hương vị nhẹ

nhàng mà cô làm.

Nhưng anh biết món này làm rất phiền

toái, hơn nữa nguyên liệu cũng rất đắt, cho nên chỉ khi nào có chuyện ăn khao hoặc chúc mừng, anh mới có thể mở miệng năn nỉ cô làm món này.

"Tiểu Trinh…." Đây là vì anh liên tục về trễ sao? Anh đã hai tháng phải tăng ca cuối tuần, không về nhà.

"A Đàn, anh vất vả rồi." Tiểu Trinh mỉm cười, dựa vào vai anh, nói cảm ơn. "Chiếc xe lăn chạy bằng điện của ông nội, tháng này có thể trả xong

tiền rồi. Vất vả cho anh quá, còn có, cám ơn anh."

Ông nội đã lớn

tuổi, đầu gối bắt đầu thoái hóa, khi họ vừa kết hôn, Quan Trí Đàn bỏ ra

một số tiền, chữa đầu gối cho ông để ông có thể đi lại như mọi người,

anh hy vọng làm như vậy có thể kéo dài thêm thời gian ông có thể đi lại

được.

Sau khi mổ, các khớp đầu gối cũng được chữa trị, nhưng vẫn

không thể đi lại quá nhiều, bốn tháng sau khi hồi phục, Quan Trí Đàn

quyết định mua một chiếc xe lăn chạy điện cho ông.

Việc mổ hai đầu gối cho ông nội, vì có chính sách dành cho người khuyết tật,

nên được chính phủ hỗ trợ hai vạn tệ, nhưng khoản còn lại, hai người

không trả được, là Quạn Trí Đàn thương lượng với bệnh viện, sáu vạn đô

họ sẽ trả hết trong vòng nửa năm, đến tháng này đã là tháng hẹn phải

thanh toán hết.

Vì tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, tiền thuốc cho ông

nội… nên trong cuộc sống chi tiêu, họ ăn uống vô cùng tiết kiệm, cuộc

sống vô cùng hà khắc, đi chơi chưa bao giờ tiêu tiền, Quan Trí Đàn thậm

chí đã có thói quen có thể đi nhờ xe người khác thì sẽ không đi xe của

mình, tiết kiệm tiền xăng.

Quan Trí Đàn thay đổi to lớn khiến người

ta không thể tin được, anh chịu được khắc khổ vất vả, làm việc dựa vào

lao động chân ta, tăng ca chưa bao giờ từ chối, không than mệt, khiến

người ta không bao giờ tưởng tượng được hơn một năm trước, anh vẫn là

một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng.

"Chỉ vì chuyện

này, em làm kim chi Hàn Quốc, còn mang đến công trường sao?" Quan Trí

Đàn không đồng ý nhíu mày, "Sao lại khách sáo như vậy? Chúng ta là người một nhà."

"Anh đêm qua hai giờ mới về nhà, vốn là làm bữa tối cho anh, nhưng anh lại về trễ như vậy…"

Hôm qua là ngày nghỉ cuối tuần, để tăng thêm thu nhập anh đến Đào Viên nhận thêm một công trình. Nghĩ anh sẽ về ăn tối, cô từ trưa đã bắt đầu nấu

nướng, muốn cho anh bất ngờ, không ngờ tả chờ hữu chờ, lòng tràn đầy chờ mong, lại nhận được điện thoại báo anh không về, khiến cô thật sự thất

vọng.

"Còn nói nữa, anh đêm qua hai giờ về, không cẩn thận làm em thức giấc. Em ba giờ mới ngủ được, buổi sáng lại phải dậy sớm

hầm cháo cho ông nội, đáng lẽ buổi trưa nên ngủ một chút."

"Nhưng em có tin tốt muốn báo cho anh." Tiểu Trinh vẻ mặt khó nén được hưng phấn.

"Lại là chuyện xe lăn đã trả xong tiền? Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, về nàh nói cũng được mà!" Quan Trí Đàn vừa cho cơm vào miệng vừa nói, đột

nhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu chất vấn cô, "Kỉ Tiểu Trinh, không

phải hôm nay em lại không ăn cơm trưa để tiết kiệm tiền đấy chứ?"

Cô mỗi lần đều chỉ ăn một ít, để đồ ăn cho anh và ông nội, tự mình chịu

đói. Còn nhớ sau khi kết hôn đến Tân Trúc làm việc, hai người không có

nhiều tiền trong tay, lúc ấy ngày phát lương lại chưa tới, anh ngẫu

nhiên phát hiện, ở công ty, cô không ăn cơm trưa, để bụng đói đến khi về nhà mới ăn nửa bát cơm. Lúc ấy anh thật sự đã mất bình tĩnh.

Kỉ Tiểu Trinh đã có tiền ánh, khiến anh khó mà tin được cô.

"Em có! Em có ăn." Cô cam đoan. "Không đúng không đúng, em có tin tốt muốn

báo cho anh, không chỉ là chuyện đã trả xong tiền! A Đàn, anh nhớ bộ đồ

tuần trước chúng ta gửi