80s toys - Atari. I still have
Tình Bất Yếm Trá

Tình Bất Yếm Trá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326510

Bình chọn: 8.00/10/651 lượt.

lan, ở giữa xây một cái đình

nhỏ, nếu là mùa hè, nhất định là gió mát phất phơ vô cùng dễ chịu.

Nước ao kết thành băng, ánh sáng chiếu lên giống như một tấm gương thật lớn, Ôn Tửu đứng trên bậc thang của cái đình nhỏ, phút chốc tò mò, giẫm chân lên mặt băng, muốn nhìn xem băng kết có dày hay không, kết quả là mũi

chân vừa vươn ra, trên lưng đã có một cánh tay vắt ngang qua, một luồng

lực mạnh kéo cô về phía sau, cô bị Yến Luật ôm rất chặt.

Ôn Tửu khẽ dựa vào trong lòng anh, lập tức cảm thấy khác thường, nắm tay,

ôm vai đều cảm thấy không có gì, nhưng lúc anh ôm cô, bên hông truyền

tới một luồng sức lực cương quyết, còn có mùi hương nam tính lọt vào

chóp mũi, lồng ngực rắn chắc sau lưng đang dựa vào, lại khiến cô cảm

thấy có chút không đúng.

Cô xoay người lại, muốn thuận thế thoát khỏi cái ôm của Yến Luật, thế

nhưng mà Yến Luật cũng không lập tức buông cô ra, trừng mắt nhìn cô nói: “Cô mấy tuổi rồi hả?” Ánh mắt và giọng điệu nói chuyện quả thật không

khác mấy so với khi đối xử với Hoan Hoan.

Ôn Tửu đột nhiên bị anh ôm như vậy, tạm thời xấu hổ mà không thể đối mặt

với anh, nhỏ giọng nói: “Tôi có chừng mực, sẽ không té xuống.”

“Vậy cũng không chắc chắn, tôi cũng không muốn giữa mùa đông thế này lại phải nhảy vào động băng cứu người.”

Những lời này mặc dù là hung ác đấy, nhưng sự quan tâm trong lời nói của anh, lại làm cho lòng Ôn Tửu hơi rung động. Nếu cô ngã xuống, anh sẽ cứu cô, mặc dù cô đã chọc anh tức giận nhiều lần đến như vậy. Xem ra lòng dạ

anh cũng không xấu, là loại đàn ông mặt lạnh tim nóng.

Ôn Tửu gượng cười: “Cảm ơn, không cần anh cứu, tự tôi cũng biết bơi.”

Yến Luật trừng cô, hậm hực mà thu cánh tay lại, trong lòng có một chút khó

chịu khó hiểu. Cái này cô cũng biết, cái kia cũng đã biết, xem ra là

hoàn toàn không cần tới đàn ông.

Hai người đi dạo trong công viên tầm nửa giờ, đôi má của Ôn Tửu bị gió thổi tới có chút đỏ ửng.

Yến Luật cởi khăn quàng cổ xuống cầm ở trong tay, do dự một lúc sau rồi lại quàng lại, nói: “Trở về đi.”

Ôn Tửu nói: “Tôi muốn đi lâu hơn một lát nữa.”

Yến Luật nhăn mày lại: “Coi chừng cảm lạnh.”

“Tôi mới không yếu ớt như vậy.”

Yến Luật liếc cô: “Tôi lạnh, đã đi về được chưa.”

Ôn Tửu đành phải cùng anh đi ra về. Đến lúc đi đến cầu đá, Yến Luật lại

không khoác vai như từ trước đến nay, mà là nắm lấy tay cô.

Ôn Tửu phát hiện ra tay anh còn nóng hơn so với tay mình, thuận miệng nói: “Anh không phải nói rằng anh rất lạnh sao? Tay nóng như vậy.”

Yến Luật khẽ nói: “Tôi phát sốt không được sao?”

Ôn Tửu không nén nổi cười. Tên đàn ông kỳ quặc này.

Sau khi lên tầng, hai người đi về phòng riêng của mình, đột nhiên cửa phòng của Úc Thiên Thiên mở ra, cô ta khoanh tay, cười cười nhìn hai người:

“Thật kỳ quái, hai người không phải là vẫn đang trong tình yêu cuồng

nhiệt sao, sao lại không ở trong cùng một phòng.”

Ôn Tửu mặc dù nhanh trí hơn người, cũng không ngăn được một đòn nóng nảy

đột nhiên này của Úc Thiên Thiên, lúng túng đến đỏ hết cả mặt lên, phút

chốc không biết trả lời như thế nào.

Lúc này, Yến Luật đứng ở một bên chậm rãi nói: “Tôi ngược lại là rất muốn, nhưng cô ấy lại không chịu.”

Cho dù biết là anh đang diễn trò, thế nhưng Ôn Tửu thoáng chốc cũng đã đỏ bừng mặt lên.

Yến Luật nói những lời này vốn là vì để đối phó với Úc Thiên Thiên, cũng

không phải là ý của anh, thế nhưng khi anh nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Tửu,

trong lòng lại có cảm giác khác thường.

Trước mặt anh Ôn Tửu trước giờ luôn mang dáng vẻ trong trẻo, lạnh lùng, ung

dung, khí thế mạnh mẽ không chê vào đâu được, Yến Luật đã năm lần bảy

lượt bị cô đùa giỡn, trêu chọc, chỉ bảo, muốn phản kích lại cũng không

tìm thấy nhược điểm của cô, vậy mà bây giờ, anh lại thấy cô đỏ mặt.

Thật vất vả trong lúc vô tình đã hòa nhau được một ván, Yến tiên sinh sao

chịu buông tha cho cơ hội tốt thừa thắng xông lên, anh nheo mắt lại, tỏ

vẻ nghiêm túc hỏi: “Tửu Tửu, em chịu không?”

Ôn Tửu là người phản ứng nhanh nhạy, chỉ qua một lát đã đè ép sự xấu hổ

trong lòng kia xuống dưới. Cô nhìn Yến Luật nhẹ nhàng cười cười, tay đưa về phía cánh tay của anh.

Yến Luật còn tưởng rằng cô muốn kéo cánh tay mình để trình diễn sâu hơn một bước, nào ngờ cánh tay mạnh mẽ truyền đến cơn đau xót, a một tiếng rồi

hít vào một hơi.

Ôn Tửu mỉm cười hỏi: “Anh cứ nói đi?”

Úc Thiên Thiên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, Yến Luật đã khi nào là loại

người chịu bị bắt nạt thế này, Ôn Tửu lại dám nhéo thịt anh, vậy mà anh

lại không nổi trận lôi đình đến nhảy lên cả xà nhà.

Ôn Tửu buông tay ra, quay đầu nói với Úc Thiên Thiên: “Việc riêng của hai người chúng tôi, cô Úc không cần quan tâm.”

Úc Thiên Thiên có chút xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Hai người lạ thật đấy,

đến công viên thì mỗi người đi một bên, vậy mà trên đường vừa đến trước

cổng, đã ôm eo dắt tay, làm sao lại giống như diễn trò vậy, là để cho

tôi xem sao?”

Lúc này Yến Luật sa sầm mặt: “Cô thật đúng là nhàm chán, lại cùng đến công viên sao?”

Úc Thiên Thiên nhướn mày cười cười: “Tôi mới không nhàm chán đi theo hai

người như vậy. Tôi lấy kính viễn vọng