
ng ăn một bữa cơm mà
thôi. Lúc này mà em mở miệng nói chuyện này hình như không thích hợp cho lắm!"
. . . . . .
Chị Trương cùng Từ Vận nói chuyện,
Trịnh Đinh Đinh giả vờ ngủ say nghe lén được hết cuộc đối thoại của hai
người. Nghe xong, không tự chủ mà nở nụ cười. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh
giáo sư Ninh nghiêm trang ngồi ăn bữa cơm tây, rồi nói lời tán tỉnh với
phụ nữ, cô cảm thấy rất thú vị nha.
Chờ đến khi chị Trương đi, Từ Vận lấy một tờ giấy ăn lau lau cái bài không khỏi lầm bầm, "Bà già lắm chuyện, thật phiền phức!"
Thứ sáu, là lúc Ninh Vi Cẩn ở phòng khám. Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ nửa ngày để đến bệnh viện khám lại, nhân tiện mang trả lại ô cho Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn cầm một chiếc đèn pin nhỏ cẩn thận soi dọc theo vết sẹo bên ngực trái Trịnh Đinh Đinh.
"Vẫn dùng thuốc đúng giờ chứ?" Anh hỏi.
"Vâng." Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
"Vết sẹo không lớn thêm nữa, chỉ là bề mặt hơi se lại, hơi nổi lên, màu sắc
cũng bình thường." Ninh Vi Cẩn tắt đèn, liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh,
"Cô đến khoa da liễu khám lại đi."
"Vâng."
Ninh Vi Cẩn tháo găng tay xuống, xoay người lại, Trịnh Đinh Đinh vừa cài khuy vừa nói: "Đúng rồi. . . . . "
Ninh Vi Cẩn xoay người, nói: "Còn có vấn đề gì sao?"
Trịnh Đinh Đinh vẫn chưa cài xong áo lót, tầm mắt Ninh Vi Cẩn tập trung trên
bụng và ngực trắng nõn, đầy phong tình của cô. Cô hơi sững sờ một chút,
vội vàng kéo áo xuống, bổ sung: "Không có gì, tôi chỉ nhắc bản thân là
đừng quên trả lại anh cái ô mà thôi!"
Ninh Vi Cẩn rũ mắt xuống, "Ừ" một tiếng.
Lúc Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn ra ngoài. Tiểu Giao và Tiểu Trần
đang nhỏ giọng thảo luận vấn đề gì đó, ai cũng không phát hiện sự lúng
túng trên mặt Trịnh Đinh Đinh.
Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, viết xong sổ
khám bệnh đưa trả lại cho Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh nhận lấy bỏ
lại vào trong túi, thuận tiện đưa trả chiếc ô cho Ninh Vi Cẩn.
Vì bày tỏ sự tôn trọng, Trịnh Đinh Đinh đã mặc áo có in hình logo công ty cho chiếc ô của anh.
"Cảm ơn." Trịnh Đinh Đinh nhỏ giọng nói.
Ninh Vi Cẩn nhận lấy ô ánh mắt dừng lại trên dòng chữ in trên vỏ "Công ty
TNHH thiết kế đồ chơi Nhã Thú." Sau đó nhìn lại Trịnh Đinh Đinh, tựa như đang hỏi, đây là đồ quỷ gì thế này?
"Đây là áo khoác dành cho ô
của công ty chúng tôi." Trịnh Đinh Đinh mỉm cười. "Hôm nay thời tiết
không tốt, khá nhiều bụi. Tôi sợ làm bẩn ô của anh."
"Cảm ơn." Ninh Vi Cẩn nói.
Mặc dù miệng nói cảm ơn nhưng trong giọng nói không hề có ý cảm ơn nào cả.
Ra khỏi khoa vú, Trịnh Đinh Đinh lại đến khoa da liễu khám lại. Lúc xếp
hàng chờ đến lượt nghe thấy hai y tá đứng ở quầy tiếp tân tám chuyện.
"Đúng rồi, cậu có biết không. . . . . hình như Ninh giáo sư lần này xem mắt dường như. . . . . ok rồi."
"Thật hay giả?"
"Trưa qua ở căng tin, chính tai Mỹ Ni nghe được. Chủ nhiệm u khoa hỏi giáo sư Ninh là hôm thứ tư xem mặt như thế nào. Lần đầu tiên, giáo sư Ninh nói
có thể, không bài xích tiếp tục gặp mặt, muốn hiểu rõ về nhau hơn."
"Trời ơi, bác sĩ Thư đã biết chưa? Nếu cô ta biết chuyện chẳng phải tức giận như bị táo bón sao?"
"Mình đánh cuộc là cô ta biết rồi. Toàn bộ nữ y tá trong viện đều quan tâm
đến chuyện lớn cả đời của giáo sư Ninh. Chỉ gió thổi cỏ lay một chút
thôi thì mọi người đều biết cả rồi ý chứ. Từ Phó viện trưởng cho tới chị dọn vệ sinh, ai mà không biết cơ chứ?"
"Nói thật, mình còn khiếp sợ mà. Với tính cách kén chọn của giáo sư Ninh sao lần này lại tìm được rồi chứ? Rốt cuộc đối tượng là ai đây?"
"Hình như là nhà thiết
kế. . . . . Đúng rồi, thiết kế đồ chơi. Chính tai Mỹ Ni nghe giáo sư
Ninh nói với chủ nhiệm Phương thế mà. Nghề nghiệp này rất sáng tạo, chắc anh ấy cảm thấy hứng thú."
Trịnh Đinh Đinh đang uống nước, nghe được lời đó ngụm nước bị nghẹn lại trong cổ họng.
Giờ nghỉ trưa thứ hai, chị Trương sốt ruột đến hỏi thăm hôm chủ nhật vừa
rồi Từ Vận đi xem phim giáo sư Ninh có vui vẻ hay không.
Từ Vận vừa chỉnh sửa lại tài liệu, vừa cười cười trả lời qua loa: "Bọn em không đi xem phim!"
"Không phải đã hẹn rồi sao?" Chị Trương nghi ngờ hỏi, "Sao lại không đi nữa chứ?"
"Tối thứ sau, anh ấy gửi cho em một tin nhắn kỳ quái. Hỏi tên đầy đủ của
công ty, em trả lời." Từ Vận dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Sau đó,
thái độ của anh ấy lập tức thay đổi 180 độ, nói rằng em với anh ấy không hợp nhau, không cần gặp lại."
"Không thể nào? Không phải hôm trước nói chuyện còn vui vẻ sao? Chẳng lẽ cậu ấy không thích nghề nghiệp của em?"
"Không phải, anh ấy đã biết em làm thiết kế đồ chơi rồi. Chỉ là em không nói
rõ tên công ty với anh ấy thôi." Đôi mắt Từ Vận ửng đỏ, giọng nói rõ
ràng không cam lòng, "Em nhận được tin nhắn thì cực kỳ bối rối, gọi điện thoại lại cho anh ấy thì thái độ trong điện thoại của anh ấy rất lạnh
lùng. Anh ấy chỉ nói là đã cẩn thận suy nghĩ hai ngày liền, cảm thấy bọn em không hợp nhau, không nên tiếp tục lãng phí thời gian. . . . . Em
không hiểu là rốt cuộc em làm sai chuyện gì mà sao thái độ của anh ấy
lại thay đổi như vậy. Chẳng lẽ anh ấy ghét bỏ công ty chúng ta không có
danh tiếng gì, không có tiền đồ,