XtGem Forum catalog
Tình Cạn Người Không Biết

Tình Cạn Người Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326322

Bình chọn: 9.00/10/632 lượt.

út ra bỏ vào túi, “Em ở bên cạnh anh, làm ảnh hưởng tới anh.”

Trịnh Đinh Đinh: “…”

“Chúng ta chơi trò chơi đi.” Ninh Vi Cẩn đưa tay chỉ một máy chơi game trên bục, đứng dậy đi tới.

Trịnh Đinh Đinh đi tới, Ninh Vi Cẩn để cô đứng bên trái mình, khởi động

hình thức chơi, Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy trò này tương tự trò mạo hiểm

rừng nhiệt đới.

“Chúng ta thử nhìn một chút, xem ai tới đỉnh ngọn núi kia trước.” Ninh

Vi Cẩn điều khiển một người trong trò chơi, “Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương.”

Trịnh Đinh Đinh không thích trò chơi kiểu này lắm, tiến vào rừng nhiệt

đới đến đoạn đường có dòng suối nhỏ kia là Ninh Vi Cẩn lấy tay dắt tay

cô, ngay cả lúc cô trượt chân thiếu chút nữa rơi xuống suối, cùng là

Ninh Vi Cẩn đưa tay lôi cô một cái, đi qua dòng suối nhỏ, Ninh Vi Cẩn

cũng không dắt cô nữa, một mình nhanh nhẹn thao tác, càng chạy càng

nhanh, Trịnh Đinh Đinh vẫn còn ở dòng suối nhỏ đi tới đi lui trong

khoảng 100m, cô tay chân vụng về, gặp phải dã thú tránh không thoát,

thỉnh thoảng có thể bị biến mất ở trong bụi cỏ bị quái thú bắt về….Nhìn

khoảng cách của mình và Ninh Vi Cẩn trong trò chơi ngày càng xa, Trịnh

Đinh Đinh nổi giận.

Ninh Vi Cẩn thì ung dung khoe mẽ: “Cái trò chơi này càng chơi càng không có ý nghĩa, không có khó khăn thì không có cảm giác thành tựu, anh còn

hai mươi giây là tới điểm cuối, còn em?”

“Em còn ở thượng nguồn dòng suối.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Có một chướng ngại vật không vượt qua được.” Trịnh Đinh Đinh nói, “Được rồi, đừng cười em, em biết em em chơi dốt, em nhận thua trước.”

Ninh Vi Cẩn cười không nói gì.

Trịnh Đinh Đinh vẫn còn ở đó liều mạng vượt qua chướng ngại vật, ánh mắt nhìn thấy Ninh Vi Cẩn trong trò chơi trở lại, anh mang cô xuyên qua

chướng ngại vật.

“Anh thắng nên trở lại làm nhục em?” Trịnh Đinh Đinh lầu bầu.

Ninh Vi Cẩn rũ ánh mắt xuống, ánh sáng trên đầu anh khiến mặt nửa sáng nửa tối, giọng nói rất trầm: “Dẫn em cùng tiến lên.”

Trái tim Trịnh Đinh Đinh chợt tăng nhanh một nhịp.

Thời điểm cùng nhau đứng trên đỉnh núi, Trịnh Đinh Đinh thở ra một hơi, buông điều khiển trò chơi ra, vẫy vẫy cánh tay ê ẩm.

“Em thua, phải đáp ứng anh một yêu cầu.

“Vâng.” Trịnh Đinh Đinh tình nguyện chịu thua.

“Đưa điện thoại cho anh.”

“À?”

“Anh không nhìn trộm tin nhắn và ghi chép cuộc gọi của em đâu.”

Trịnh Đinh Đinh đưa điện thoại cho Ninh Vi Cẩn, Ninh Vi Cẩn rất quân tử

mở danh bạ ra, tìm được nick name tên mình, đem “bác sĩ Ninh” đổi thành

“Ninh” sau đó đặt ở vị trí người liên lạc số một.

Trả lại cho Trịnh Đinh Đinh.

“……….” Trịnh Đinh Đinh oán thầm, cố ý như vậy có nghĩa gì.

“Rất có ý nghĩa.” Ninh Vi Cẩn đọc được suy nghĩ trong ánh mắt của Trịnh Đinh Đinh, nói.

Trịnh Đinh Đinh im lặng triệt để, cô ở trước mặt giáo sư Ninh chẳng khác nào là người trong suốt.

Ninh Vi Cẩn cảm thấy sau này Trịnh Đinh Đinh mở danh bạ ra, đầu tiên đã

nhìn thấy tên anh, như vậy cảm giác so với bị đè bởi bao nhiêu người vô

danh tốt hơn nhiều, hành động này rất có ý nghĩa, anh vừa nghĩ, tay trái phủi một cái lên mu bàn tay phải.

Bởi vì “Không chỉ là tiệm sách” đang ở khu vực gần thiên thủy uyển, Ninh Vi Cẩn mời Trịnh Đinh Đinh đi lên ăn cơm.

Nhà họ Ninh là nhà tầng, phong cách thiết kế theo kiểu Trung Quốc, tranh sơn thủy, trạm trổ treo ngược trên trần nhà, mang lại phong cảnh khoáng đạt, giữa phòng khách và phòng bếp là một bức bình phong hình quạt độc

đáo ngăn cách, khiến cho không gian có cảm giác được tăng lên, góc tường có một cái tủ đựng đồ, phía trên bày rải rác mấy vật dụng nhỏ, không

gian trở nên đơn giản hơn, sạch sẽ đơn giản.

Toàn bộ phong cách khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

“Em muốn ăn cái gì?” Ninh Vi Cẩn cởi áo khoác ra, vắt trên ghế salon.

“Anh biết làm món gì?” Trịnh Đinh Đinh hỏi thẳng.

Ninh Vi Cẩm trầm ngâm một hồi nói: “Cơm rang.”

Trịnh Đinh Đinh gật đầu.

Ninh Vi Cẩn tự mình xuống bếp, Trịnh Đinh Đinh an vị ngồi trước bàn ăn

chờ, bởi vì phòng ăn cùng phòng bếp thông nhau, cô có thể nhìn thấy

phong thái lúc nấu ăn của giáo sư Ninh.

Tốc độ nấu ăn và tốc độ giải phẫu của Ninh Vi Cẩn không giống nhau, Trịnh Đinh Đinh thấy anh mở tủ lạnh, chậm rãi

lấy ra hai quả trứng gà, chậm rãi đặt ở trên cái thớt, cầm cà rốt lên chậm rãi thái hạt lựu.

Trịnh Đinh Đinh không nhịn được vui vẻ: “Anh bao lâu rồi chưa xuống bếp nấu cơm?”

“Một năm ba tháng.”

“Vậy bình thường ai sẽ ở nhà chăm sóc anh?”

“Trừ Ninh Vi Tuyền còn ai khác.”

“Anh luôn là nô dịch của em gái anh?”

“Không thể nói là nô dịch, phải nói là chăm sóc lẫn nhau.” Ninh Vi Cẩn thong thả nói.

“Anh có thể cắt hạt lựu nhanh lên một chút không?” Trịnh Đinh Đinh ngửa cổ trẻ con, động tác của Ninh Vi Cẩn thật sự quá chậm.

“Anh để ý tới chất lượng, không phải là tốc độ.”

Bốn mươi phút sau, bụng Trịnh Đinh Đinh đói kêu vang, Ninh Vi Cẩn rốt

cuộc cũng đem hai phần cơm rang cho thêm cần tây cà rốt bưng lên, đưa

một phần cho Trịnh Đinh Đinh.

Trịnh Đinh Đinh nếm thử một miếng, tiếp tục nhai, cau mày: “Không phải là anh quên không cho muối đấy chứ?”

“Ăn nhẹ một chút đối với vế