
là an hem, cho dù có mến nhau thì sao? Bọn họ vốn là tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ, như vậy cuối cùng cô ta vẫn là người chiến thắng.
Đúng, cô ta tuyệt không thể bị đánh bại!
Một sự trầm tĩnh làm cho người ta sợ hãi qua đi, Giai Hân đến gần bên cạnh
anh ngồi xổm xuống, sau đó lấy khẩu khí kiên định mà nói:
“Để em giúp anh được không? Tiếp nhận em, thử tiếp nhận em, em có thể chờ đợi, chờ anh thoát ra khỏi tình cảm sai trái này, được không?”
Diệp Thư Duy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cô ta.
Có thể chứ? Có thể sao?
Anh có thể làm được sao?
Tất Hiên Hào mở ra cửa xe màu lam hở mui, trên đường đi qua SOGO vì quá
đông người mà hắn bị ép giảm vận tốc xe, hắn nguyên tưởng rằng bị kẹt xe rồi, nhưng hắn phát hiện một thân ảnh quen thuộc trong dòng người đông
đúc kia, nhìn kỹ tấm lưng kia…
Hắn không nhịn được cười ra tiếng, hắc hắc! Thật đúng là vưu vật A…
A?!
“Diệp Uyển Nhu!”
Uyển Nhu nghe tiếng quay đầu lại, nhìn ra bên trong xe là Tất Hiên Hào cô
liền nhếch miệng mà cười, “Di, anh Tất, sao anh lại ở chỗ này?”
Tất Hiên Hào rất nhanh mở cửa xe gọi cô: “Tiến vào!”
Diệp Uyển Nhu nhún vai vào bên trong xe, mà sau đó hắn vừa ngồi vào chổ lại truyền ra tiếng thở dài liên tiếp
“Đã trễ thế này,em tính toán đi đâu vậy?” Liếc mắt qua quần áo trên người
cô, Tất Hiên Hào không tự giác mà giật mình, sau đó nhanh tay đưa cho cô một cái áo khoác.
“Mặc vào.” Hắn ra lệnh, sau đó hít vào một hơi ngồi thẳng lên.
Diệp Uyển Nhu nhún nhún vai, lơ đểnh mà mặc vào áo khoác, thuận miệng hỏi:
“Em đang muốn đi ăn cơm, anh Tất ăn cơm chưa?”
“Ăn cơm?” Tất Hiên Hào xem đồng hồ, 9 giờ 15 phút.
“Em lại cùng Thư Duy giận dỗi nữa sao?” Tất Hiên Hào đoán, nếu không sao cô ấy lại một mình đi ra ngoài vào lúc này chứ, chẳng lẽ cô ấy không biết
rất nguy hiểm sao? Nhất là lúc này cô ấy lại mặc như vậy nữa.
Diệp Uyển Nhu thở ra một hơi, trừng mắt nhìn Tất Hiên Hào.
Hắn đã phá hư hăng hái của cô rồi,cô thật vất vả mới từ rạp chiếu phim hài
ra, vừa quên được chuyện Thư Duy đang cùng Giai Hân dùng cơm, ai biết
một câu nói của Tất Hiên Hào lại đem tâm tình chán nản của cô đánh trở
về chứ.
“Mới không phải.” khẩu khí cô có chút bực mình.
“Vậy… Thư Duy biết em đi đâu chưa?” Hắn vốn muốn hỏi chính là, Diệp Thư Duy
có thể tiếp nhận được chuyện cô mặc như vậy ra cửa sao?
Cô lại trừng liếc hắn một cái, hơi giận nói: “Anh Tất, anh thật sự rất dài dòng nha, em đã đói bụng rồi! “
Hắn nghe vậy nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp cho xe chạy về hướng quán ăn.
Xe từ ngã tư Thủy Mã Long chạy đi, cô liếc mắt một cái nhìn lại tất cả đều là một đám người hổn tạp, đó là một ngã tư đường đông đúc, vậy mà cô
lại cảm thấy hư không, ở trong đám người đông đúc như vậy mà cô lại cảm
thấy cô độc, đó là một loại tâm tình rất khó miêu tả, cô muốn chỉnh lại
trái tim đang mang một nỗi đau đớn vô danh, nhưng lại vẫn không tìm ra
được nguyên nhân bệnh.
“Anh Tất, em muốn đi xem biển.” Cô đột nhiên nói.
Tất Hiên Hào lại liếc nhìn cô một cái, những cũng không hỏi nhiều.
Xe đến trạm đèn đỏ kế tiếp rồi nhanh chóng chuyển hướng.
Mười hai giờ.
Diệp Thư Duy cả người bốc hỏa mà đứng ở trước cửa, chờ nha đầu cả đêm không về nhà kia.
Anh nóng lòng như đốt mà đi qua đi lại, trong lòng có ý định đợi lát nữa
Diệp Uyển Nhu trở về anh phải đem cô trừng trị thích đáng mới được.
Một cô gái cư nhiên dám rong chơi bên ngoài đến đêm khuya mà vẫn chưa về nhà.
Có thật không là cô đã trưởng thành rồi, nên không cần anh trông nôm nữa không?
“Diệp Uyển Nhu, em tốt nhất đừng trở về!” Anh quát.
Sau đó anh đem tức giận chuyển hướng tới những người hầu trong phòng khách
đang kinh sợ, “Lúc tôi không ở nhà, các người cũng để con bé muốn làm gì thì làm như vậy sao?”
“Đại thiếu gia, Nhu Nhu cho tới bây giờ
cũng không phải đứa bé làm cho người ta lo lắng như vậy, cô ấy về trễ,
nhất định là có ‘ nguyên nhân ’gấp gì đó. . . Ách, ngài xem, chúng ta có nên báo cảnh sát một tiếng?” Phúc tẩu lo lắng nói, lúc này bà mới nhớ
tới chuyện Nhu Nhu tự bắt xe lửa đến bình đông, không biết bây giờ có
phải cô ấy đã đáp nhầm xe đến Hoa Liên không nữa?!
“Báo cảnh
sát! ” Anh tự nghĩ thầm, hai chữ này giống như là tín hiệu rất nguy
hiểm, thoáng cái anh liền nghĩ tới đủ loại phỏng đoán đáng sợ, anh cố
kiềm chế tâm tình lo lắng, cấp tốc nói ra quyết định: “Bà coi nhà đi ,
tôi đi đến phụ cận tìm xem, trong nhà có tin tức gì thì lập tức liên lạc với tôi, biết chưa?”
Lại qua một lúc, mười hai giờ ba mươi. Lửa giận của anh đã chuyển thành lo lắng, nếu như, nếu như… Cô có chuyện gì —…
Không, chỉ mới nghĩ thôi cũng đủ làm anh kinh hãi ruột gan, Nhu Nhu tuyệt không thể có bất cứ việc gì, nếu không anh thật sự sẽ…
“Nhu Nhu!”
Diệp Thư Duy vừa mới bước ra cửa, liền nhìn thấy Diệp Uyển Nhu đang từ chiếc xe màu lam bước xuống,anh không tin mà trừng lớn mắt, đôi mắt đen như
khóa lấy cái áo khoác trên người cô.
Phúc tẩu bên trong cánh cửa rất nhanh mà chạy ra, “Cô đứa nhỏ này thật là, muốn cùng Tất tiên sinh
đi ra ngoài, cũng phải nói một tiếng