
tại sao phụ nữ có thai lại thích ăn như vậy, ăn nhiều lại
không thoải mái, cô có chút ghét cuộc sống như thế.
Diệp Hiểu Kiệt đã quen, cô em gái tham ăn này của anh lại bắt đầu rồi.
“Em lại ăn? Em không sợ sau này sẽ mập sao?” Diệp Hiểu Kiệt đột nhiên buồn
cười, nếu thật sự mập lên, sau này còn có người yêu cô sao?
Diệp
Hiểu Hàm phồng má. “Ai cần anh lo! Dù sao em cũng không có cách nào gầy
xuống, hơn nữa vừa rồi bác sĩ còn nói em quá gầy, phải ăn nhiều một
chút, đứa bé mới có thể lớn lên.”
Diệp Hiểu Kiệt muốn làm cô xấu hổ một chút, nhưng có vẻ cô đã chuẩn bị tinh thần làm mẹ, da mặt cũng dày hơn rồi.
“Được rồi! Em muốn ăn cái gì?”
“Ăn bành ngọt!” Đột nhiên muốn ăn bánh ngọt, cô cũng không hiểu tại sao.
Anh người đến cửa hàng bánh ngọt chuẩn bị chọn bánh, nhưng lòng Diệp Hiểu
Hàm đột nhiên nhói một cái, vô cùng đau, loại đau đớn này lại lan toàn
thân, cô ôm tim mình, có chút bận tâm.
“Em sao vậy?” Diệp Hiểu Kiệt phát hiện cô không ổn, cô vàng giữ cô.
Cô cũng biết, cô như dự cảm sẽ có chuyện không lành xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì, cảm giác này thật khó hiểu.
“Không sao, em muốn ngồi xuống!” Cô nói.
Có lẽ là vì đứa bé trong bụng có vấn đề? Có lẽ lúc này nó đá một cái,
khiến cô cũng bị đau một chút? Nhưng có thật sự là như vậy không?
Diệp Hiểu Kiệt nhờ nhân viên phục vụ lây cho cô cốc nước.
Sau khi uống xong cô mới không thấy cảm giác quá lớn nữa, nhưng trong lòng
vẫn lo lắng, không phải là vấn đề của đứa bé, vừa rồi kiểm tra vẫn còn
rất tốt, vậy là cái gì… chẳng lẽ là Triệu Trạch Duệ? Anh đi làm nhiệm vụ gì rồi sao? Anh đã xảy ra chuyện sao? Chân mày của Diệp Hiểu Hàm nhíu
càng sâu.
“Em không sao chứ? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái
không?” Diệp Hiểu Kiệt lo lắng hỏi, chỉ sợ cô là phụ nữ có thai sẽ xảy
ra chuyện gì.
Diệp Hiểu Hàm lắc đầu một cái, cô không nên suy
nghĩ nhiều, không có chuyện gì, nhất định là không có chuyện gì, hơn nữa cô và anh đã không còn liên quan, không có ích lợi gì, anh không cần cô quan tâm.
Một chiếc xe minibus lái vào trụ sở chính của ‘Hoàng’, nhân viên nhanh chóng tập hợp lại, đẩy Triệu Trạch Duệ đang nằm trên
băng ca xuống, tiếp đó, Hướng Hạo Thang và Âu Dương Cảnh Húc cũng bước
xuống xe.
“Nhất định phải cứu sống cậu ta!” Âu Dương Cảnh Húc nói với bác sĩ, họ là những bác sĩ giỏi nhất, nhất định có thể hoàn thành
được nhiệm vụ này.
Hôm nay vốn muốn bắt được gián điệp trong tổ
chức, chuẩn bị bắt được rồi, nhưng trong lúc tránh né, anh lại có thể
khởi động bẫy trong nhà, khiến bọn họ có chút không kịp trở tay: Dù cuối cùng cũng bắt được người, nhưng Triệu Trạch Duệ vì cứu Âu Dương khỏi
bức tường bị đổ xuống mà bị thương, bước đầu kết luận là hai chân bị gãy xương nghiêm trọng, đầu đụng xuống đất, không xác định được mức độ bị
thương, trên người cũng có rất nhiều vết thương, nhưng Âu Dương Cảnh Húc tin những bác sĩ này sẽ cứu được Triệu Trạch Duệ trở về.
“Húc,
đừng lo lắng, cậu ấy sẽ không có chuyện gì.” Từ nhỏ đến lớn, dù Triệu
Trạch Duệ không tham gia nhiều hoạt động của tổ chức, nhưng vết thương
trên người anh đã đủ chứng minh anh không phải là người dễ dàng chết,
Hướng Hạo Thang tin chắc anh sẽ không có chuyện gì.
Trang Bác Hào xuất hiện. “Húc!”
“Chúng ta vào trong đợi.” Hướng Hạo Thang đề nghị.
Ba người dời đi vì bác sĩ phải chuẩn bị phẫu thuật.
Đột nhiên Trang Bác Hào hỏi thăm. “Có cần nói chuyện này với Diệp Hiểu Hàm không?”
Âu Dương Cảnh Húc nhìn anh một cái, suy nghĩ Triệu Trạch Duệ có thể muốn gặp Diệp Hiểu Hàm không.
“Nói đến Diệp Hiểu Hàm, hôm đó, lúc em và anh em trong bang đi trên đường có thấy cô ấy!” Người lên tiếng chính là thủ hạ bên cạnh Trang Bác Hào.
“Cô ấy ra khỏi bệnh viện sản, hơn nữa dáng đi là lạ, tay luôn vuốt
bụng.” Anh nói ra cảnh tượng mình nhìn thấy.
Ba người nhìn vào mắt nhau, tất cả đều là kinh ngạc.
“Cậu xác định đó là Diệp Hiểu Hàm?” Trang Bác Hào kéo thủ hạ của mình lại hỏi.
“Không sai, em nhất định không nhận lầm.” Thủ hạ đó sợ hãi nhìn anh, nhưng anh dám khẳng định mình không nhìn nhầm.
Trang Bác Hào lập tức buông anh ra, nhìn Âu Dương Cảnh Húc, phản ứng đầu tiên của anh chính là điều này.
“Cô ấy mang thai… thật ra, ngày hai người gây gổ,mình cũng có ở hiện
trường, hình như Duệ cố ý đuổi cô đi, lúc đó cô ấy rất đau lòng.”
ÂU Dương Cảnh Húc cảm thấy có lẽ là Triệu Trạch Duệ tự ti!
Nếu như Diệp Hiểu Hàm thật sự mang thai, hiện tại Triệu Trạch Duệ xảy ra
chuyện, cô ấy không xuất hiện, dù là ai thì cũng sẽ hối hận? Đặc biệt là Triệu Trạch Duệ, nếu như cậu ta biết chuyện cô mang thai mà không nói
cho mình biết, cậu ta sẽ giận đến giơ chân.
Lần này là vì anh,
Triệu Trạch Duệ mới có thể bị thương, nếu như trong lòng Triệu Trạch Duệ nghĩ đến người phụ nữ này, nhưng lại không dám hành động, vậy thì để
anh giúp một chút!
Nếu như bọn họ thật sự có thể ở cùng nhau, vậy cũng coi như anh còn một chút tình người, dù ơn cứu mạng này không cách nào trả lại, nhưng anh vẫn có thể làm từng chút từng chút một.
Âu Dương Cảnh Húc khẽ mỉm cười. “Đi đi, bắt cô ấy đến đây, để cô ấy gặp Duệ.”
Trang Bác