
tinh xảo còn đẹp đẽ quý giá, nhìn là biết giá rất mắc. Trên đó đều là tiếng Anh, không có chữ tiếng Trung nào, nhìn chai chai lọ lọ, Ninh Tiểu Thuần không biết nên dùng nét mặt nào diễn tả cảm xúc của mình.
Cô cầm cái chai giống giống chai tinh dầu, nheo mắt đọc chữ, một hồi mới hiểu đống mỹ phẩm này có tác dụng làm mờ sẹo liền sẹo, trả lại làn da sáng bóng nhẵn mịn.
Ninh Tiểu Thuần nhìn đống chai lọ, ấm áp chảy vào tim. Toàn bộ chuyện này, đáp án rất rõ ràng, đây không phải là “kiệt tác” của người nào đó thì còn là ai.
Cô mặt mày hớn hở, chợt muốn nghe giọng anh, thế là cầm điện thoại, bấm bấm một hồi, cô mới nhớ ra điện thoại của cô sau vụ đó đã hỏng hoàn toàn. Hơn nữa nhẫn cỏ bốn lá cũng không thấy. Nghĩ vậy, cô bỗng cảm thấy đau xót.
Mất đi thứ gì đó, vĩnh viễn sẽ không thấy nó, vĩnh viễn không tìm lại được. Nhưng mà, vẫn còn người và vật trước mắt, nên tích cực tranh thủ, hết sức quý trọng.
Có lẽ, cuộc đời chính là như thế, mất đi, chấm dứt, bắt đầu, tiếp tục, lại chấm dứt, rồi biến mất... Cho dù thế nào, chúng ta đều muốn gánh hết tai nạn và hạnh phúc của riêng mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại. Ninh Tiểu Thuần cầm chai lọ nghiên cứu cả một buổi chiều, rồi lại ngẩn người một hồi, sau đó mơ hồ đi loanh quanh nhà Cung Triệt, cuối cùng trời cũng sụp tối. Khi Cung Triệt về nhà thì thấy Ninh Tiểu Thuần đang nhảy lên nhảy xuống, dáng vẻ đầy sức sống, thì hoàn toàn mù mờ.
“Cái đó, cám ơn anh...” Ninh Tiểu Thuần chỉ vào đống đồ mỹ phẩm trên bàn.
Cung Triệt nhướng mày, gật gật đầu, đến quầy bar rót nước uống. Anh hoàn toàn không hiểu gì về mỹ phẩm của phụ nữ, chỉ biết cô có thể cần dùng, nên nhờ một cô thư kí đặt mua giùm.
Anh về phòng thay quần áo, rồi cùng Ninh Tiểu Thuần ra ngoài ăn cơm. Ăn cơm xong, Cung Triệt dẫn cô đi shopping. Ninh Tiểu Thuần đứng trong trung tâm thương mại nhìn đèn đuốc sáng trưng, đám đông tuôn vào trung tâm, ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Cung Triệt cười cười, không đáp, kéo tay cô đi lên thang máy. Anh đưa cô đến gian hàng được trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, mỉm cười nói: “Vào xem đi.” Ninh Tiểu Thuần ngước lên nhìn bày trí của cửa hàng một cái, đi theo anh vào trong, đứng trước quầy kiếng đủ loại điện thoại di động, bỗng nhiên trong lòng có niềm hạnh phúc nho nhỏ từ từ bay lên.
Nhân viên đứng trước quầy bước đến, lễ phép chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi có thể giúp được gì cho anh chị.”
“Lựa cái em thích nhất đi.” Cung Triệt đứng cạnh nói với Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần chớp mắt long lanh, cảm động nhìn Cung Triệt. Nhưng sau đó cô nghĩ mình cũng chẳng mang nhiều tiền theo, nếu cô tự mua thì trả không nổi, vậy thật mất mặt.
Cung Triệt thấy Ninh Tiểu Thuần hiền lành như con mèo đáng yêu, đưa tay vỗ vỗ tay cô, miệng cong lên, “Qua kia xem thử.” Anh kéo tay cô qua lựa điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần nhìn điện thoại rực rỡ nhiều màu, xinh đẹp không dứt mắt khó mà lựa được, cuối cùng lựa cái vừa xuất hiện trên thị trường nhưng giá tiền vừa tầm. Lúc đến quầy tính tiền, Cung Triệt tự động rút ví thanh toán.
Ninh Tiểu Thuần cầm di động, tung tẩy theo sát Cung Triệt. Cô chợt cảm thấy đàn ông nhiều tiền thật là dễ dãi. Đặc biệt là người đó chỉ thuộc về cô, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện cho cô tiêu tiền, làm cô gái của anh thật rất hạnh phúc.
Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng lưng cao lớn của Cung Triệt, đột nhiên cảm thấy rất không chân thật. Cung Triệt đi phía trước, cảm nhận thấy ánh mắt nóng cháy phía sau, anh ngoái lại, thấy Ninh Tiểu Thuần trầm tư, nhíu mày, đứng lại chờ cô đi tới, rồi rất tự nhiên kéo tay cô, đi đến bãi đậu xe.
Bàn tay anh dày rộng, ngón tay thon dài, ấm áp mà mạnh mẽ, làm người ta rất yên tâm. Ninh Tiểu Thuần lẳng lặng nắm tay anh, cùng theo anh về nhà.
Ừ, về nhà. Từ này làm lòng cô rung động.
Trời đêm lành lạnh, ánh trăng chênh chếch trên bầu trời, ánh sao chớp tắt. Ánh trăng hôm nay dường như đặc biệt đẹp, luồng sáng dịu dàng xuyên qua cửa sổ, rơi trên cửa sổ, cửa sổ như được mạ bạc. Ninh Tiểu Thuần mặc áo choàng tắm đứng trên ban công, sương đêm rơi xuống, đêm cuối thu có cảm giác mát mẻ, cô khép cổ áo lại, che khuất làn da lộ ra. Thành phố ban đêm nơi nơi đều là ánh đèn, giao hoà, vô cùng xinh đẹp.
Một bóng đen xuất hiện sau lưng Ninh Tiểu Thuần, tỉnh bơ ôm eo cô, giọng nói trầm ấm vang lên: “Còn chưa ngủ?”
Lúc lưng Ninh Tiểu Thuần dán lên ngực người đó thì hoảng hồn, nhưng cô nghe tiếng Cung Triệt thì thấy an tâm, nhưng sau đó cũng thẹn thùng, tai thoáng ửng hồng. Trước đây chưa xác định quan hệ, họ hình như chưa từng có động tác thân mật như thế ấm áp như thế, cô trong một lúc vẫn chưa quen.
Anh nói anh thích cô, và bây giờ anh muốn cô ở nhà anh, ở cùng chỗ với anh, vậy họ xem như đã xác định quan hệ rồi chứ, không còn là loại quan hệ hợp đồng giấy trao đổi trắng mực đen lạnh băng, mà là quan hệ nam nữ đơn thuần, cả hai cùng yêu thương nhau dịu dàng thắm thiết!
Nghĩ vậy, miệng cô không kiềm chế được mà cong lên, “Chuẩn bị đi ngủ, anh xong việc chưa?” Họ vừa về, anh đã lao vào phòng làm việc bận rộn. Anh vì cô, theo c