Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tinh Khôi Và Nồng Nhiệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210895

Bình chọn: 7.5.00/10/1089 lượt.

cười: “Được rồi được rồi, con chờ chút.”

Đầu kia phút chốc không còn tiếng động, sau đó Ninh Tiểu Thuần loáng thoáng nghe mẹ cô gọi: “Tiểu Lục, Tiểu Thuần gọi con nghe điện thoại.” Tiểu Lục, a, quả nhiên là hắn!! Chỉ chốc lát sau có tiếng sột soạt, điện thoại có người cầm nghe, “Hi, Tiểu Thuần.” Giọng nói khiến người căm ghét vang lên.

“Lục Tử Hiên!!” Ninh Tiểu Thuần quát lên.

Cung Triệt ngồi trên ghế salon nghe tiếng Ninh Tiểu Thuần quát, nghi hoặc quay lại, thấy Ninh Tiểu Thuần cầm điện thoại gầm lên, thân hình còn run nhè nhẹ, anh không khỏi nhíu mày.

“Ôi chao, anh biết em nhớ anh, nhưng cũng không cần mừng rỡ mà kêu tên anh vậy chứ, bị hai bác nghe được thì xấu hổ lắm.” Lục Tử Hiên nhàn nhã nói.

Trái lại, Ninh Tiểu Thuần lại đè nén xúc động muốn mắng hắn, cô đầy giận dữ. Đầu kia loáng thoáng có tiếng mẹ cô cười khẽ, hừ, Lục Tử Hiên đúng là biết diễn trò, biểu hiện thật tự nhiên. Ninh Tiểu Thuần không muốn khuất phục trước con người này, cô hạ giọng hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Anh có thể làm gì chứ, chỉ là chúng ta quen lâu vậy rồi, anh chưa đến thăm hỏi ba mẹ em, về tình về lý đều không đúng, tiện thể cuối tuần về đây gặp luôn.” Lục Tử Hiên giả nhân giả nghĩa.

“Lục Tử Hiên, chúng ta đã chia tay!! Anh có gì không vừa lòng cứ trút vào tôi, chuyện không liên quan đến ba mẹ tôi!” Ninh Tiểu Thuần rối loạn, trong bình của hắn rốt cuộc chứa thứ gì?

“Anh giờ phải ăn sáng với hai bác, cúp máy trước đây.” Lục Tử Hiên nhếch miệng cười, gác điện thoại.

Ninh Tiểu Thuần tức giận suýt ném điện thoại, cô nguyền rủa tên khốn kiếp Lục Tử Hiên này chết không tử tế!! Cô ngồi sụp xuống đất, không biết phải làm sao.

Cung Triệt thấy dáng vẻ cô, lo lắng đi tới hỏi: “Sao vậy? Em nói gì trong điện thoại mà có Lục Tử Hiên vậy?”

Ninh Tiểu Thuần nhìn Cung Triệt, như người chết đuối vớ được khúc gỗ, thấy được hi vọng. Cô bám chặt tay Cung Triệt, nói hết chuyện Lục Tử Hiên đến nhà cô ra từ đầu đến cuối. “Làm thế nào bây giờ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đừng gấp gáp.” Cung Triệt nhấn vai cô nói, “Chúng ta ngoài sáng hắn trong tối, đừng làm rối trận tuyến của mình, lấy tĩnh chế động, lấy bất biến ứng vạn biến. Anh với em cùng về, em đi thu dọn đi.”

“Anh cũng đi?” Ninh Tiểu Thuần há hốc hỏi.

“Ừ, đây không phải chuyện riêng của em, chúng ta cùng đối mặt.” Cung Triệt nhẹ giọng trấn an Ninh Tiểu Thuần.

Ninh Tiểu Thuần thấy Cung Triệt dịu dàng như thế, thiếu chút rơi nước mắt, cô gật đầu, đứng lên.

“Anh về lấy mấy bộ đồ, lát sẽ qua đón em, chúng ta lái xe về.” Cung Triệt nói.

Ninh Tiểu Thuần kéo góc áo anh, lo lắng hỏi: “Anh một đêm không ngủ, không thể lái xe mất mấy giờ được, quá nguy hiểm.”

Cung Triệt vỗ vỗ trán, thật sự là anh mệt mỏi, vì thế nói: “Được rồi, anh gọi tiểu Ngô đến lái xe.”

“Dạ.” Ninh Tiểu Thuần tiễn Cung Triệt ra cửa, thấy xe anh biến mất ở khúc quanh, mới quay vào thu dọn đồ.

Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa. Lục Tử Hiên anh vô tình đừng trách tôi vô nghĩa. Từ giờ khắc này, tình nghĩa chúng ta coi như xoá bỏ!

Từ giờ phút này quay lưng đi về sau cả đời sẽ thành người xa lạ. Phồn hoa không còn, chỉ có thê lương. Trời dần sáng, mặt trời đã nhô lên gần hết, đỏ chói trên trời. Mây trắng trên nền trời xanh không che được ánh sáng dịu nhẹ, ánh mặt trời sáng rực như ngàn sợi tơ vàng rải xuống đất. Xe chạy trên đường cao tốc, chỉ chốc lát sau, đã vào đến đường quốc lộ ở nông thôn. Một gốc cây xanh um tươi tốt đứng vững chãi, một ngọn núi uốn lượn. Không khí sáng sớm ẩm ướt thơm mùi cỏ, thỉnh thoảng mùi bùn đất từ ngoài bay vào qua cửa xe.

Ninh Tiểu Thuần với Cung Triệt đều ngồi ghế sau, trong xe yên lặng như tờ. Ninh Tiểu Thuần tuy là rất mệt, nhưng lòng lại lo lắng, không thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Cung Triệt dựa lưng vào ghế nghỉ, lát sau, anh mở mắt thấy Ninh Tiểu Thuần vẫn ngồi tư thế cũ, chống cằm ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Anh đưa tay lắc lắc, đẩy đẩy vai Ninh Tiểu Thuần, cô như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, giật bắn, phản ứng thái quá, đầu cốp lên trần xe, đau đớn. “Á...” Cô ôm đầu, kêu lên.

Cung Triệt bất lực nhìn cô, rồi rất tự nhiên vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: “Em cho đầu em là búa hả, nếu đụng nát trần xe, em phải đền đó...”

Cô đau muốn chết, anh còn châm chọc, đầu sỏ gây ra là anh chứ ai... Ninh Tiểu Thuần oán thầm anh n lần, sau đó lên tiếng: “Có chuyện gì sao?”

“Không phải mệt sao, sao không nghỉ đi?” Cung Triệt hỏi.

“Không ngủ được...” Mắt thấy càng về gần nhà, lòng cô càng lo âu.

“Đừng lo quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Cung Triệt vỗ vỗ tay cô nói.

“Ừm.” Có anh bên mình, không phải nên yên tâm rồi sao? Ninh Tiểu Thuần thở dài, từ từ nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ kéo đến, cô chậm rãi thiếp đi, cô dựa đầu vào lưng ghế, rồi từ từ nghiêng người, cuối cùng ngả lên vai Cung Triệt.

Cung Triệt nghiêng đầu, mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Ninh Tiểu Thuần, mặt cô vùi vào cổ anh, bóng mi cong dày, khuôn mặt lúc ngủ yên tĩnh. Anh nghe tiếng cô hít thở đều đều, đôi môi mọng khẽ mở, chớm chạm vào da cổ anh, hơi thở ấm áp phả lên cổ ngưa ngứa.

Anh nhìn cái đầu nhỏ chôn trong cổ mình, không k


Polaroid