Tĩnh Liên Chi Truyện

Tĩnh Liên Chi Truyện

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321955

Bình chọn: 10.00/10/195 lượt.

cướp hoa đăng của ta!!!???

Hắn cười cợt, vui đùa xoay xoay hoa đăng trong lòng bàn tay:

- ai nói ta cướp…vào tay quan là của quan…

nàng phi hắn :

- hừ… nếu muốn thì cứ mở miệng xin bổn tiểu thư… nếu thấy ngươi tội nghiệp thì sẽ không tiếc gì mà cho ngươi sờ một chút…không cần giở bộ mặt quang minh chính đại sau khi cướp đồ của ta đâu…

hắn mặt dày hâm hở, mở miệng cầu xin không chút hình tượng làm đám ám vệ trong bóng tối muốn há miệng rớt cả cầm :

- tiểu cô nương tốt bụng…tiểu cô nương dễ thương… không biết tại hạ có được vinh hạnh " sờ " một chút đèn hoa đăng này không…

nàng híp mắt hưởng thụ lời hắn nói rồi phắt tay phóng khoáng nói :

- được ! thấy ngươi cũng tội nghiệp nên bổn tiểu thư cho phép ngươi sờ đèn hoa của ta một chút đấy…

hắn tay chắp tay lại bái phục :

- đa tạ cô nương…

nàng lè lưỡi đáng yêu :

- không có gì…

tim hắn như ngừng đập nhìn động tác của nàng mà trong lòng không khỏi nóng bỏng.

yêu nữ chết tiệt…

nàng thật quyến rũ mà…

hắn mặt không đổi sắc rồi ngồi bên cạnh nàng, mở miệng hỏi thăm :

- sao cô nương lại ngồi ở đây ?

nàng nhìn hắn xem thường :

- ngươi là đồ ngốc à, đương nhiên là ngồi đây thả đèn rồi…

hắn mặt ngu rồi mỉm cười nhìn nàng :

- không phải, ý ta là sao cô nương lại một mình ngồi ở đây, phu quân của cô nương đâu...

Nàng dùng ánh như nhìn một tên ngốc đối với hắn, rồi hơi tức giận lấy tay cóc một lên đầu hắn- một người lạ mới quen :

- cái tên xú nam nhân chết tiệt…cái mặt ta giống có phu quân rồi sao… ta còn trẻ lắm đấy…có điều…

… có điều vài bữa nữa thôi nàng cũng sẽ một vị phu quân trên danh nghĩa rồi…

Lời nói tiếp theo nàng không nói ra khỏi miệng mà cứ thế giữ trong lòng.

Hắn nghi hoặc rồi tinh ý khi nhận thấy khuôn mặt buồn rười rượi kia, lòng hắn không hiểu sao mà cảm thấy có chút nhói đau.

Cười giả lả, hắn nói chuyển sang chuyện khác :

- cô nương… hoa đăng này thật đẹp nha… không biết ước muốn của cô nương là gì thế…

nàng buồn buồn rồi nhìn hắn muốn chọc cười nàng, không khỏi cảm động trong lòng, lấy tay áo lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống, rồi mỉm cười toe toét mắng hắn :

- ngươi cái đồ tiểu nháo sự… có ai lại nói ước muốn của mình cho người khác biết chứ… như thế sẽ không linh nghiệm đâu…

hắn giả vờ ngạc nhiên :

- thật sao ?

nàng ngẩng mặt kiêu ngạo :

- đương nhiên !

dụi dụi người nàng năn nỉ :

- nói đi…nói cho ta biết đi mà…

chu chu môi ương ngạnh :

- còn lâu…

- đi mà…

- đã nói không cơ mà…

- đi…



ám vệ của song đình đứng từ xa ngạc nhiên nhìn chầm chầm bóng dáng nam nhân đang ngồi cạnh diệu liên.

đó…đó không phải là thái tử thương minh quốc sao… sao người đó lại ở đây…

muốn ngăn cản nhưng không hiểu sao bước chân lại dừng lại.

trong lòng không khỏi nảy sinh ý tưởng kỳ lạ muốn kết nối tình duyên cho ngọc diệu liên.

Lúc đầu trong lòng nàng rất khinh bỉ nàng ta vì dám coi thường bệ hạ nhưng suốt ba tháng tiếp xúc, nàng cảm thấy nàng ta là tiểu cô nương thuần thiết lương thiện, làm những hành động phạm thượng như thế chẳng qua chỉ là bị tổn thương tinh thần do bị đối xử, so sánh cay nghiệt đối với vị nữ hoàng hoàn hảo của nàng thôi.

Có lẽ… con người rồi cũng sẽ thay đổi… tuy rất khó nhưng không có nghĩa là không làm được…

Sáng hôm sau, đợi đến khi mặt trời lên đến đỉnh nàng mới "cố ép" bản thân mà tỉnh dậy.

Vươn người, ngáp một cái rõ to, nàng lấy hai tay nâng má, nụ cười vui vẻ khi nghĩ đến chuyện tối hôm qua.

Sau khi nói chuyện một tràng dài với nhau hai người cũng tạm biệt vì có việc nhưng vẫn hẹn nhau mỗi tối gặp mặt ở chỗ cũ.

aiz…nàng rất mong chờ nha…



Nam nhân nào đó mỉm cười híp mắt ngồi trong thư phòng giải quyết việc tứ bộ.

Đôi mắt thì liên tục coi mấy canh giờ rồi để đi đến chỗ hẹn gặp nàng.

Aiz… chưa bao giờ hắn mong buổi tối đến nhanh nhanh như thế này.



Đến khi gần chiều tà nàng mới nhanh nhẹn đi đến chỗ hẹn.

Hihi… mình đến trước nhé… chút nữa phải cằn nhằn mới được…

Nhưng khi đến nơi thì nàng lại giật nảy mình khi thấy bóng dáng quen thuộc kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở một lương đình nhỏ.

Nàng bước từng bước không tiếng động đến trước mặt hắn rồi ngồi chồm hõm xuống nhìn hắn từ dưới lên.

a… sóng mũi hắn thật đẹp…lông mì cũng thật dài… mịn như tơ nữa chứ… không biết hắn có râu không ta…

tò mò nàng vươn tay sờ sờ người ta.

ồ… láng quá nha… hắn có phải nam nhi không nhỉ… nếu là nam nhi thì tại sao lại không có râu…

nàng không chút khiêm nhường mà sờ càng ngày càng nhiều với tần suất đụng chạm tăng theo cấp số nhân…

ai đó đang giả vờ ngủ thì đôi môi không nhịn nổi run run, trong lòng nổi lên cảm giác hối hận.

tỏ ra suất làm gì… tỏ ra quyến rũ làm gì… để bây giờ phải chịu cảm giác bị ăn đậu hủ như thế này…

hắn không chịu nổi mà giả bộ như vừa ngủ dậy, ngáp một cái rồi mở to mắt ra.

Đúng lúc chạm vào cái trán của nàng đang sáp lại gần, đôi mắt mở to ra quan sát thật kỹ cái cằm của hắn, ngón tay thì không ngừng sờ soạng đủ chỗ.

Uy… lông tay cũng không có luôn nha…



Hắn dở khóc dở cười khi đứng trước tình trạng này, không nhịn nổi mà e hèm để đánh thức cô nàng không có chút ý thức nữ


Polaroid