
mới động đậy được đôi môi cứng đờ. Hóa ra, gã đang đề cập vấn đề này. Nhiều năm qua cô luôn biết cách xử sự của gã, gã là người đàn ông nói một là một, hai là hai.
Gã xòe bàn tay ra, “Thật xin lỗi, nhưng chuyện xảy ra hôm nay làm tôi phải quyết định lấy lại chìa khóa.”
Trước nay phòng của gã đều do Ôn Ngọc quét dọn và thu xếp, nên dĩ nhiên Ôn Ngọc có chìa khóa văn phòng.
Ôn Ngọc nắm chặt chìa khóa trong tay, chặt đến mức suýt gãy các răng cưa. Gã chỉ xin lỗi dựa trên cương vị quan hệ đối tác, chứ không phải dưới thân phận của một người đàn ông đi xin lỗi một người phụ nữ?
“Tại sao con kêu Ôn Ngọc trả chìa khóa?” Tình hình diễn biến đến đây làm bà Hình Nhân há hốc miệng và cảm thấy bất thường.
“Em không muốn!” Ôn Ngọc nghẹn ngào.
Trao trả chìa khóa đồng nghĩa với việc trao trả cả tư cách đứng bên cạnh gã.
“Ôn Ngọc, em hẳn phải rõ lí do vì sao tôi làm vậy.” Gã tàn nhẫn khăng khăng xòe bàn tay.
“Vì ả đàn bà đê tiện kia mà con dám ức hiếp Ôn Ngọc! Mẹ sẽ không bỏ qua cho nó!”
Bà Hình Nhân nghiến răng, hệt như sau đó có thể đi giết người. Dù không giết được Kiều Duy Đóa, thì bà cũng muốn đánh cô ta ngất ngư mới thỏa mối hận trong lòng.
Gã biết mẹ mình không phải kẻ dễ bị bắt nạt, e rằng mai này Kiều Duy Đóa rất khó sống và cuộc chiến như hôm nay sẽ tái diễn lần nữa.
“Mẹ đừng động vào cô ấy, cô ấy đang có thai.” Gã khẽ nói bâng quơ.
Bà Hình Nhân chết đứng, còn toàn thân Ôn Ngọc rúng động đến khó tin.
“Con là con trai của mẹ, trong bụng cô ấy là cháu chắt của mẹ. Nếu mẹ muốn đánh cho sướng tay thì cứ việc quấy nhiễu cô ấy đi!” Gã thản nhiên nói. “Con không ngăn cản, nhưng điều kiện trước tiên là đừng – làm – con – cái – của – con – bị – thương!”
Giọng gã rất nhẹ nhưng khiến hai người phụ nữ ở đó kinh hoàng.
Thời kỳ chiến tranh lạnh bắt đầu!
Kể từ sau ngày đó, bất cứ ở nhà hay ở công ty, Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến đều giống như vua không muốn gặp vua. Cả hai chẳng nói với nhau lời nào, mà còn đối xử với đối phương như người vô hình.
Trên thực tế, Kiều Duy Đóa chính thức xin nghỉ phép ở công ty, vả lại cô cố tránh giáp mặt Trần Ôn Ngọc. Nếu tình cờ không thể tránh thì dù trong lòng hai người ngầm hiểu, cũng tận lực xem việc kia như chưa từng xảy ra.
Giông bão lần này kết thúc một cách bình thản làm cô thấy yên tĩnh đến kỳ dị.
Quái đản hơn là, chỉ cần có cơ hội thì Trần Ôn Ngọc sẽ nhìn cô chằm chằm đến ngơ ngẩn. Không, nói chính xác là chị ta nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng lì của cô mà ngơ ngẩn. Tình huống kỳ lạ ấy khiến cô khó bề tưởng tượng, cô định nhanh chóng tìm việc mới để sớm thoát khỏi cảnh khốn đốn này.
Ngày vẫn là ngày trôi qua như thế.
“Mẹ, con muốn ăn kem!” Tiểu Lộng giương mắt nhìn tủ lạnh.
“Con ăn ít thôi đấy.” Cô căn dặn.
Mọi chú ý của cô đều tập trung vào trang thông báo tuyển dụng. Con mèo cào xột xoạt trên đùi cô, cô vừa vuốt ve trán nó vừa cẩn thận lật tờ báo, đồng thời cũng ngước nhìn đồng hồ và cánh cửa chính.
Dạo này Hình Tuế Kiến về nhà rất trễ. Hơn nữa mỗi lần gã về thì trông sắc mặt hơi mệt mỏi, dường như đang gặp việc khốn khó.
Cô nghĩ chắc gã bận rộn nhiều chuyện phiền phức.
“Tôi xin lỗi đã để cho em thấy cảnh mấy đó.” Cô nhớ hôm ấy trước khi bước đi, chính tai cô nghe gã nói lời xin lỗi với Trần Ôn Ngọc. Chắc mấy vài ngày nay gã bận dỗ dành Trần Ôn Ngọc, phòng hờ ‘hậu phương’ bốc cháy.
Trong nhà có kem cốc quế,[1'> nên Tiểu Lộng bê hộp kem múc mấy miếng rồi đưa tới miệng cô.
“Mẹ, mẹ con mình ăn chung đi.”
Cô lắc đầu. Dạo này dạ dày của cô hơi khó chịu, trước kia cũng vậy, mỗi lần bị áp lực quá lớn thì cô liền mắc bệnh bao tử, ăn đồ lạnh này nọ sẽ làm dạ dày thắt lại thành cụm.
Trước nhà bỗng vang lên tiếng vặn ổ khóa, khiến toàn thân cô đều căng thẳng.
Một bước chân trầm ổn kèm theo hương rượu nhè nhẹ đi vào.
Cô khẽ nhíu mày.
“Ba, ba về rồi!” Tiểu Lộng vui sướng nhảy khỏi sofa, chạy ra cửa chào đón thân hình cao lớn kia.
Cô không ngoái đầu mà vẫn tập trung tinh thần lật tờ báo trên tay, chỉ có điều cô chẳng thể đọc được một chữ nào trên đó.
Gã không chào hỏi cô và cô cũng thế.
“Ba à, ba lại uống rượu rồi!” Tiểu Lộng bịt mũi.
Gã xoa nhẹ mái tóc Tiểu Lộng, “Ba phải đi xã giao nên uống một tí.”
Dạo này hình như gã đột nhiên đi xã giao rất nhiều.
Gã cởi giày, vì để giữ thăng bằng nên gã ngồi xuống bậc tam cấp.
Xem ra, gã không hẳn chỉ uống một ít.
Chiếc TV trong phòng khách đang phát bản tin mới nhất của buổi tối, một công ty trách nhiệm hữu hạn giày da tuyên bố ngừng sản xuất, toàn thể công nhân nhà máy giày tụ tập trước cổng để đòi tiền lương, khiến sở lao động phải có mặt để giải quyết.
“Ba, ăn một miếng kem nhé.” Tiểu Lộng thân thiết nghiêng người.
Con mèo cũng muốn chạy qua, nhưng Duy Đóa đang trong tâm trạng bồn chồn chỉ nhấc chân lên một cái đã khống chế được con mèo.
“Được.” Gã đáp.
“Ba thích hương vị nào?” Tiểu Lộng đang cầm hai cây kem hai màu hỏi.
Tiểu Lộng vẫn còn tìm hiểu cái nào thích, cái nào ghét của ba mà không biết mệt.
“Vị nào cũng được.” Thực ra, gã không thích ăn kem lắm.
“Tiểu Lộng thích vị vanila.” Tiểu Lộng nhăn m