
Tâm cáu kỉnh.
Cô mới là nạn nhân!
Kiều Duy Đóa nhăn mày, cô không thể hiểu nổi, tại sao một người rõ ràng làm chuyện sai trái mà còn có thể ăn nói đúng lý hợp tình như vậy?
Bầu không khí có chút khó chịu.
Hồi lâu sau, Ôn Tâm lấy lại tỉnh táo và từ từ sắp xếp suy nghĩ, “Chị đừng nói với tôi… Tư Nguyên chưa kể gì với chị nhé?” Ôn Tâm tò mò nhìn chằm chằm cô.
Thật thú vị!
Tư Nguyên nên nói gì với cô? Kể với cô việc Ôn Tâm một chân đạp hai thuyền? Tính cách Tư Nguyên hướng nội, nếu anh đi kể mấy chuyện này thì anh không phải là Tư Nguyên mà cô quen biết.
Kiều Duy Đóa cau mày thật chặt, trong lòng lo lắng càng sâu.
“Vừa rồi chị nói mình sắp kết hôn à?” Ôn Tâm lại cắt ngang vấn đề trọng tâm.
Kiều Duy Đóa cứng đờ nhưng vẫn gật đầu. Cô sắp kết hôn thì liên quan gì đến việc bọn cô đang bàn luận lúc này?
“Ha ha ha, vậy nên anh ta chưa nói gì mà chị đã sắp kết hôn?” Ôn Tâm vỗ bàn, cười sặc sụa. “Thật đúng là báo ứng!”
Kiều Duy Đóa chẳng hiểu cô ta đang cười điều gì.
Sau khi chấm dứt màn cười sặc sụa, Ôn Tâm lại mỉm cười ngọt ngào, “Tôi cho chị biết nhé, tôi cũng sắp kết hôn rồi!” Cô hạ giọng, vui sướng nói: “Đáng tiếc, chú rể không phải Lục Tư Nguyên!”
Kiều Duy Đóa rúng động, giọng cô rét run: “Cô định bỏ Tư Nguyên?”
Ánh mắt Ôn Tâm long lanh, “Cuối cùng đã xảy ra việc gì, rốt cuộc là ai làm bậy, vấn đề này chị hãy tới hỏi Lục Tư Nguyên! Tôi nghĩ anh ta sẽ ‘vui vẻ’ giải thích với chị!” Có trò hay để xem!
…
Trong cơn xúc động, Kiều Duy Đóa thật sự đi tìm Tư Nguyên.
Đứng trước cổng Cục Bảo hộ lao động, cô đâm ra do dự. Tư Nguyên không nói với cô, phải chăng anh có nỗi khổ riêng? Nếu cô đem chuyện gặp Ôn Tâm hôm nay kể cho anh nghe, phải chăng sẽ làm tổn thương tới lòng tự ái đàn ông của anh?
Sau khi suy đi nghĩ lại, cơn xúc động trong cô đã tiêu tan, chỉ còn chừa lắm nỗi băn khoăn. Cô cứ đứng đây chờ anh tan tầm, rồi giả vờ như đi ngang qua mời anh dùng bữa tối, sau đó thăm dò ẩn ý? Cô quyết định như vậy.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ đã bốn giờ rưỡi chiều, anh cũng sắp tan tầm.
Cánh cổng Cục Bảo hộ lao động mở ra, một chiếc xe con màu đen chạy ngang qua mặt cô. Đột nhiên chiếc xe dừng lại, sau khi cửa xe mở ra thì một vóc dáng uy nghiêm bước xuống.
“Cháu Kiều.” Đối phương gọi cô.
Kiều Duy Đóa xoay người, cô ngơ ngác nhìn ông lão tóc bạc, phong thái nghiêm trang và bộ đồng phục tòa án trên người ông ta. Mấy chục giây sau, cô vẫn còn ngẩn người.
“Cháu không nhận ra tôi à?” Ánh mắt sắc bén của ông lão nhìn về phía cô, “Mười mấy năm trước, tôi là người thẩm tra xử lý vụ kiện của cháu.”
Nghe nhắc đến điều này, Kiều Duy Đóa lập tức nhận biết người vừa tới và dòng ký ức lại túa ra dữ dội.
Sắc mặt Kiều Duy Đóa hết trắng lại đỏ, “Xin chào ngài thẩm phán… thẩm phán…” Bỗng dưng trông cô thật bối rối.
“Tôi còn một thân phận khác là cha của Lục Tư Nguyên.” Đối phương tự giới thiệu mình.
Kiều Duy Đóa nổ ‘đoàng’ một tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Sau khi Tư Nguyên giải trừ hôn ước, tôi rất muốn gặp cháu, chọn hôm nào chi bằng chọn hôm nay, chúng ta cùng hàn huyên nhé!”
Lục thẩm phán là cha của Tư Nguyên, thật quá hoang đường, quá tàn nhẫn…
Từ sau khi Lục thẩm phán giới thiệu xong, máu trên mặt Kiều Duy Đóa dần dần bị rút cạn, xương cốt tứ chi đều lạnh ngắt đến tê dại.
Suốt dọc đường tới nhà hàng, đầu óc Kiều Duy Đóa đều choáng váng.
“Cháu đừng khẩn trương, tôi không ăn thịt người đâu.” Tìm một nhà hàng cơm thuần túy kiểu Trung trong khách sạn cao cấp gần đó, Lục thẩm phán mời cô đi vào.
Kiều Duy Đóa rất khó nhếch nổi nụ cười, cô chỉ có thể bối rối im lặng.
“Việc Tư Nguyên hủy bỏ hôn ước, tôi nghĩ chắc cháu đã biết.” Lục thẩm phán nói dứt khoát.
Không, cô chẳng hề hay biết.
Kiều Duy Đóa hoàn toàn im lặng, vì hiện giờ cô đang ở trong áp lực vô hình và cực kì căng thẳng.
“Thực ra, chính tôi phản đối Tư Nguyên ở bên cạnh cháu.” Lục thẩm phán trầm giọng, “Tôi nghĩ cháu hẳn đã rõ nguyên nhân.”
Kiều Duy Đóa xiết chặt hai bàn tay lại với nhau dưới gầm bàn mới khiến mình đừng quá run rẩy. Cô không biết và cũng chẳng muốn biết, cô chỉ biết Ôn Thành thật nhỏ, nhỏ đến đáng sợ…
Lục thẩm phán thấy cô luôn im lặng nên nói: “Không phải tôi là người cha không biết phân biệt lý lẽ, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng, nếu hai đứa sống bên nhau mà quá ‘thấu hiểu’ thì sẽ không phù hợp.”
Nếu cô không ở bên cạnh Tư Nguyên, vậy xin Lục thẩm phán buông tha cho cô, được không?
Kiều Duy Đóa phải cố gắng lắm mới nhếch nổi khóe môi, “Thưa Lục thẩm phán, cháu nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, cháu… cháu và anh ấy chỉ là bạn tốt…”
“Sau khi Tư Nguyên đơn phương hủy bỏ hôn ước, lần đầu tiên hai cha con tôi ngồi xuống tâm sự rất lâu. Tư Nguyên nói thẳng với tôi rằng, nó đã thích cháu nhiều năm… Ban đầu là đồng cảm và dần dần thành xúc động.”
Mặc cảm không thể đè nén làm Kiều Duy Đóa khẽ run rẩy và chẳng dám lên tiếng. Giây phút khó xử này giống hệt khi bị bà Hình với Trần Ôn Ngọc bắt quả tang tại trận. Cô hận bây giờ không phải là ngày tận thế, để mình đừng đối mặt với sự thảm hại kia.
“Thú thực, ban đầu nghe nói tôi cũng rất khó tin.