Tình Nhân Một Đêm Của Ma Nữ

Tình Nhân Một Đêm Của Ma Nữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322590

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

ột đêm, cô nghĩ bọn họ sẽ phản ứng thế nào?”

Cô giật mình, không thể tin được, “Anh …”.

“Chuyện đêm đó đối với tôi mà nói hoàn toàn là việc ngoài ý muốn, hoặc cũng nói, tôi từng cho rằng, việc đó sẽ chỉ xảy ra đối với người khác mà thôi, nhưng lần đó lại xảy ra thật, cô nói xem, ấn tượng của tôi đối với đối phương đêm đó, có thể không sâu đậm được không?”

“Anh … anh …” A! Cô rất muốn hét chói tai! “Anh phát hiện ra từ lúc nào?”

“Lúc cô giả dạng thành thôn nữ”.

“Không thể nào!”. Cô đối với tay nghề của mình rất tự tin, hôm nay nếu cô muốn hóa trang, thì ngay cả cha mẹ cũng khó mà nhận ra cô.

Cô hóa trang thành cô nàng thô kệch, vậy mà Cảnh Lan Hiên vẫn nhận ra được, quả thực là sỉ nhục quá mức tay nghề của cô.

“Sự thực ở ngay trước mắt!”

“Anh là bởi vì hôm nay tôi không trang điểm, cho nên mới nhận ra tôi chính là người khiêu vũ hôm đó phải không?”. Hôm đó trang điểm tuy rất đậm, nhưng bởi vì không phải tự mình làm, cho nên bị phát hiện cũng phải.

Cảnh Lan Hiên lắc đầu. “Tôi không phủ nhận, hôm đó lúc cô bước vào phòng, tôi cũng chưa nhận ra cô ngay, nhưng đến khi cô trốn tránh người kia mà giẫm lên giày của tôi, lúc đó tôi mới nhận ra”.

Bởi vì nốt ruồi đỏ trên tai cô.

Hắn vốn muốn nói ra điều này, nhưng nghĩ lại, kỳ thực trước khi nhìn thấy vành tai cô, hắn đã có cảm giác đặc biệt với người trước mặt, bởi vì ánh mắt của cô.

Vì đôi mắt ấy, hắn mới chú ý đến tai cô.

Ly Minh Phi ánh mắt rất dễ nhận ra, chỉ cần lưu ý một chút là có thể nhận ra, nghe có vẻ kì lạ, nhưng hắn có thể làm được.

Cảnh Lan Hiên nhớ đến một chuyện cổ ngày xưa.

Một người muốn học giám định ngọc, tìm đến nhà một vị sư phụ học nghề. Sư phụ mỗi ngày đều cho hắn cầm duy nhất một khối ngọc, cứ như vậy đủ một năm. Có một ngày, người kia thấy sư phụ hắn cái gì cũng không dạy, suốt ngày chỉ bắt cầm một khối ngọc, chịu không nổi muốn bỏ đi, nhưng lão nhân chỉ đưa cho hắn một khối ngọc, hắn tức giận nói với sư phụ, khối ngọc này chẳng phải khối ngọc trước đây, là ngọc giả, muốn hắn cầm làm gì?

Lão sư phụ cười ha ha, nói cho hắn, hai khối ngọc, một thật một giả, thế nhưng rất nhiều người không nhận ra được, chỉ có hắn có thể nhanh chóng phân biệt.

Bởi vì, chỉ dùng tâm để cảm nhận mà thôi!

Thảo nào lúc đó hắn cứ nhìn cô! Gian giảo! Đáng giận! Ly Minh Phi cực kì khó chịu, hỏi hắn: “Anh vì sao lại nhận ra tôi?”

“Đôi mắt của cô, không, nên nói là ánh mắt của cô”. Hắn nhìn chăm chú vào mắt cô, nghĩ đến nhật kí của người đó.

Tôi thích đôi mắt hồn nhiên của cô ấy, đôi mắt ấy, bình thường có phần hơi dài, con ngươi đen láy trong vắt, cho dù rất hung hãn, nhưng là giả bộ kiên cường, mọi cảm xúc bi thương khổ sở thông qua đôi mắt ấy đều được thanh lọc hoàn toàn …

Khi cô ấy cười rộ lên, đôi mắt long lanh sáng rỡ, giống như trăng non, lại giống cây cầu hình vòm, tôi thường xuyên có ảo giác, cây cầu đó có thể đi thông vào trong tim cô.

Hung hãn nhưng đồng thời lại có hồn nhiên? Cảnh Lan Hiên đã từng nghĩ những câu từ đó thật mâu thuẫn, nhưng hôm nay, khi hắn chú ý đến đôi mắt cô, hắn mới nhận ra, câu nói đó thật đúng.

“Gạt người, như vậy sao có thể nhận ra tôi”, cô đương nhiên không phục!

“Cô thua rồi chịu không nổi phải không?”. Hắn nhìn cô, cười như không cười.

“Không phải không chịu nổi, mà là vốn dĩ không tin được”.

“Cô muốn thế nào mới chịu tin tưởng?”

Ly Minh Phi suy nghĩ một chút, “Anh nói chỉ cần nhìn vào mắt là nhận ra được tôi?”

“Có thể nói như vậy”.

“Được, vậy chúng ta chơi trò chơi, cho anh dùng đôi mắt mà nhận biết, nếu như anh thực sự tìm ra tôi, vậy tôi xin nhận thua”.

“Tôi không cần cái danh hiệu thị lực tốt”.

Cô nhướn mày nhìn hắn, “Nếu có thể nhận ra tôi, vậy chuyện anh đề nghị lúc nãy tôi sẽ hợp tác”.

“Giả hẹn hò?”

“Chẳng lẽ lại là thật hẹn hò?”. Nhưng ba chữ này lại khiến tim cô đập nhanh hơn một nhịp, không nói đến cô miễn cưỡng, dạng ông chủ công ty lớn như Cảnh Lan Hiên, cũng sẽ không qua loa quyết định việc như vậy.

Làm trong ngành thời trang đã lâu, cô đối với người đẹp đã hết hứng thú, không thể giống như thiếu nữ mới lớn, vừa thấy một người đàn ông đẳng cấp tiến đến làm quen đã cho rằng đời trước ăn ở có đức, bởi vì Tái ông được ngựa, sao biết là họa hay phúc! (nghĩa là gặp may nhưng chớ nên mừng vội)

Cô thực sự không chấp nhận chỉ dựa vào một đêm đó là có thể khiến cho quý ngài băng giá kia yêu mình, cô chẳng có cấu tạo gì khác thường, công phu trên giường cũng không quá cao siêu có thể làm cho đàn ông luyến tiếc không rời.

“Tôi sẽ không phải là một tình nhân kém cỏi đâu”.

“Cái gì?”. Cặp mắt kia không nên thành khẩn như vậy, hắn chẳng lẽ không biết tảng băng thì phải có cặp mắt lạnh như băng, nếu như tảng băng có “Tình cảm”, sẽ giống như mấy cô ả lẳng lơ mà ăn mặc kín cổng cao tường, mị lực không những không giảm mà còn tăng, khiến cho kẻ khác càng muốn nhìn đến tận cùng.

Là cây thuốc phiện! Cảnh Lan Hiên chính xác là một loại cây khiến cho người ta nghiện, cuối cùng không thể rời xa khỏi hắn!

“Nếu như tôi tìm được cô, vậy chúng ta có thể qua lại rồi”. Hắn nói có vẻ rất khoái trá.

Hắn sung sướng


The Soda Pop