
hăn.
“Hôm nay tôi muốn chúng ta cùng ăn sáng, cho nên mới đến sớm”.
Ly Minh Phi không nói gì, nhưng vẫn mở cửa cho hắn vào.
Vị Cảnh tiên sinh này, chính là bạn trai hiện tại của cô, nhưng hình như hắn đang chăm chỉ quá mức thì phải? Hai người chính thức gặp gỡ mới 20 ngày, hắn mỗi ngày đều tới đón cô đi làm, sau đó cùng nhau ăn cơm, cuối tuần nếu không có việc cũng sẽ đi ăn, thoạt nhìn mỗi ngày đều gặp nhau như vậy, hai người chắc chắn sẽ thân thiết hơn, nhưng thật ra chỉ thế này mà thôi.
Như vậy không phải gặp gỡ sao? Căn bản không có chút hứng thú nào cả. Theo quan điểm của cô, tình yêu phải đến từ cả hai phía, chứ không phải chỉ vì lý do … “Đánh cược thua” mà tồn tại.
Cô không ghét Cảnh Lan Hiên, chỉ cần là nữ giới, chắc hẳn không có ai chán ghét hắn, nhưng chỉ có thế thì việc gì phải gặp nhau đây?
Cô không có cảm giác yêu với hắn, nhưng cô cảm nhận được, hắn thích cô, nhưng càng như vậy cô càng không yên tâm, thích một người phải dùng hai chữ “Duyên phận” để quyết định, làm vậy có quá qua loa không? Hắn còn nói đã thích cô từ rất lâu rồi, chẳng lẽ hắn vừa gặp cô đã có tình cảm?
Cứ coi là như vậy, thế thì hắn thích cô ở chỗ nào, vì sao thích? Hình như cô chưa từng thấy quá trình đó thì phải”.
Cảnh Lan Hiên đi vào phòng. “Tôi còn tưởng cô vẫn đang ngủ cơ đấy”.
Cô một mình đi vào nhà bếp, đeo tạp dề lên người.
“Cần tôi giúp không?”
“Công tử, anh có thể hỗ trợ cái gì?”. Cô không cần lời khách sáo.
“Cà phê tôi pha không tồi, mà tôi cũng biết rửa rau”. Thấy cô không tin, hắn nói thêm, “Thật đấy, cha tôi biết nấu ăn, vì thế tôi cũng biết rửa rau cùng thức ăn”.
Ly Minh Phi bật cười, “Tôi xin anh, đây là kiểu lý luận gì vậy?”
“Trong một năm đầu bếp có vài ngày nghỉ, những lúc đó, hai cha con tôi đều không ra ngoài ăn mà tự mình xuống bếp. Ông ấy phụ trách nấu ăn, tôi phụ trách rửa rau. Trước đây khi đi du học ở Mỹ, bạn cùng phòng tôi cũng biết nấu cơm, trong lúc hắn nấu thì tôi chuẩn bị, sau đó rửa chén bát”.
Được rồi, tạm thời tin tưởng hắn giỏi nhất “Rửa rau”. “Anh đi pha cà phê đi, làm bánh sandwich thì dùng rau quả tôi để sẵn trong tủ lạnh ấy.
Hai người phân công làm việc, chưa đến 20 phút, sandwich rau quả phối hợp đẹp đẽ cùng hai ly cà phê nóng hổi đã sẵn sàng.
“Trông có vẻ giống sandwich hỗn hợp bên ngoài”. Cảnh Lan Hiên cầm lấy một miếng bánh, “Để tôi dùng trước nhé!”
Cắn một miếng, lá xà lách cùng cà chua tươi sống kích thích vị giác, mùi trứng cùng sữa thơm ngát tỏa ra trong miệng, đặc biệt nhất chính là nước sốt, không giống như những loại Mayonnaise bình thường, loại nước sốt này có mùi trứng nhàn nhạt, lại có một ít mùi vị rất quen thuộc, hình như là … mù tạt?
“Không nói lời nào là sao vậy?”. Cô rất tự tin, bởi vì bản thân là người sành ăn, hơn nữa những món cô nấu cũng không tồi.
“Ăn ngon quá nên quên nói”. Thật sự là rất ngon, “Nước sốt của cô có mùi mù tạt thì phải?”
“Lưỡi anh tốt thật, không hổ là xuất thân nhà giàu có, mồm miệng cũng dẻo ghê!”
Cũng may hắn không bởi vì xuất thân tốt đẹp mà cố ý tỏ ra kén chọn, Ly Minh Phi thấy vậy, giả vờ nói: “Thứ này hoàn hảo rồi, cũng coi như là thứ người ăn được”.
“Ăn rất ngon!”
Hắn ăn nhiều quá đến ngu luôn rồi sao? Chẳng lẽ không nghe ra cô châm chọc hắn? Há mồm cắn một miếng, sandwich không phải là thế này sao, tay nghề của cô có thật là tốt như vậy không?
Tuy nói vậy nhưng nhìn Cảnh Lan Hiên ăn ngon, cô cũng cảm thấy vui vui, cô đem phần sandwich của mình đẩy sang cho hắn, “Anh thấy ngon thì ăn nhiều vào”.
“Cô ăn ít vậy đã no rồi?”
“Nhìn anh ăn tôi cũng thấy thú vị rồi”. Là ảo giác sao? Mới vừa rồi cặp mắt hắn hình như sáng lên thì phải, nghe có vẻ kì quái nhưng lại làm cô liên tưởng đến vẻ mặt mấy chú cún Husky lúc nhìn thấy đùi gà.
Do dự một chút, Cảnh Lan Hiên cũng không khách sáo nữa, cầm lấy miếng sandwich. “Tay nghề tốt như vậy, tôi bắt đầu chờ mong món bánh kếp của cô đấy”.
“Tốt, hôm nào đến ăn”. Cô nhấp một ngụm cà phê, bất chợt nghĩ ra – cô vì sao phải đáp ứng hắn?
Vừa ngẩng đầu lại nhìn đến bộ mặt hắn ăn uống ngon lành – giống cún Husky chết mất! Ha! Quên đi, dù sao bộ mặt hỉ hả đó cũng làm cô xiêu lòng rồi.
“Thật sao? Thế thì tốt quá!”
Nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, cô không hiểu nổi sao mình cũng hài lòng như vậy? Sặc! Có bệnh rồi! Ý thức được chính mình rất dễ bị hắn ảnh hưởng, tâm trạng vốn tốt giờ đột nhiên chuyển lạnh.
Cô hờ hững mở miệng, “Tôi muốn hôm khác đi, gần đây tâm trạng tôi không tốt cho lắm, không có hứng thú đi mua sắm”.
“Không sao, cô cứ viết ra tất cả, tôi sẽ gọi người đi mua”. Hắn nghĩ ngợi một lát, “Tôi hôm nay khoảng 7 giờ tan tầm, có thể tự mình đi được. Nhưng mà, cô vì sao mà tâm trạng không tốt?”
Uống xong cốc cà phê, lại rót thêm cốc nữa, cô suy nghĩ một chút mới nói, “Anh có lúc nào chán nản với công việc không?”
“Không có”. Đối với hắn, làm việc luôn khiến hắn có cảm giác thành tựu. “Cô gặp vấn đề phiền phức gì sao?”
“Không, chỉ hơi mệt thôi”. Nâng cằm, cô thở dài thườn thượt.
Đối với kĩ năng hóa trang cô rất tự tin, cũng hoan nghênh những người tay nghề tốt đến cạnh tranh, nhưn