The Soda Pop
Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tình Sử Bi Thương Của Một Nàng Phượng Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324035

Bình chọn: 8.5.00/10/403 lượt.

hía sau, quay sang hướng khác, hướng về một phía khác

của vườn hoa mà gọi lớn tiếng: “Cẩm Thanh, chàng ở đâu?”.

Phía

sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, tôi quay đầu, nhìn thấy Bích Hoa

đang cầm mấy cành hoa phượng hoàng đứng sau lưng tôi, nhìn tôi một cách

lo lắng. Tôi che mũi, hắt hơi một cái thật to, nhịn xuống, rồi lại hắt

hơi lần nữa. Bích Hoa chân tay luống cuống lấy từ trong ngực ra một cái

khăn tay.

Tôi lùi về phía sau mấy bước, che mũi, nước mắt giàn

giụa. Hắt hơi mấy cái liền, rồi mới nói một cách ngắt quãng: “Ôi, Cẩm

Thanh chắc là không biết, tôi… Hắt xì… Tôi bị dị ứng với hoa phượng

hoàng, mỗi lần lại gần là lại bị như vậy, nên mới nhờ chàng đi hái, nếu

không… Hắt xì… Nếu không tôi đã tự đi hái rồi”.

Bích Hoa cười cười, lắc đầu.

Tôi nói: “Chàng mau đem hoa đi đi. Sau đó đi tắm, thay toàn bộ quần áo rồi qua tìm tôi”.

Bích Hoa cười cười, cong cả người lại.

Tôi xấu hổ: “Chuyện này có gì đáng cười đâu, đừng cười nữa”.

Bích Hoa gật đầu, rồi cầm hoa đi mất.

Tôi bỏ tay đang che mũi xuống, ngồi xổm xuống nhặt những cánh hoa phượng

hoàng rơi trên đất. Cỏ xanh một màu, những cánh hoa màu đỏ tươi rơi trên đó, nhìn như những vết máu rợn người.

----- o0o -----

Tôi kiễng chân, lặng lẽ đi về phía sau phòng, khẽ hé cửa hổ nhìn vào bên

trong phòng. Mái tóc đen dài của Bích Hoa nổi lên trên mặt nước, nhìn xa trông như một dòng suối đen tuyền. Trên ngực có một cái bớt màu đỏ,

nhìn trông giống như đóa hoa đào.Tôi nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, quay lại phòng chính ngồi.

Vốn còn nghi ngờ chuyện cây sáo là do người

khác nói cho Bích Hoa nghe, bây giờ xem ra, đó là chuyện không có khả

năng. Trong ngực cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như có một khối đá lớn đè lên vậy. Phụ thân nói rất đúng, tôi đúng là kẻ ngốc, một kẻ đại ngốc mà.

Tôi cười cười, có giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống, trên thế gian này thế mà lại có người còn ngốc hơn cả tôi. Khổ sở tìm một người

trong mười năm, nghĩ ra biện pháp cực đoan đến như thế để giữ người ta

lại, lúc ngôi vị hoàng đế đã đến tay mà lại không đành lòng, thả người

ta ra, lại còn ngốc nghếch mà tặng người ta cả tính mạng của mình. Cuối

cùng cũng thành tiên, thấy người ta, lại không chịu nói ra, lén đứng ở

một bên để nhìn, ngốc nghếch mà lao lên nhận diệt thiên lôi thay cho

người ta, biến chính mình thành kẻ nửa sống nửa chết, cũng may là trời

cao thương tình, cuối cùng cũng chữa khỏi, thì lại mang Nguyên Đan của

mình tặng cho người ta, mà trước đó còn làm chuyện khiến cho người ta

hiểu lầm nghiêm trọng như vậy.

Có lẽ bên ngoài có gió thổi, mùi hương hoa thoang thoảng bay vào trong phòng.

Tôi còn nhớ có tiểu tiên phạm phải sai lầm lớn, bị lấy đi Nguyên Đan, khiến cho hồn phi phách tán, mà bây giờ tôi còn có thể thấy Bích Hoa, chắc là do có Si Mị Chung. Đang yên ổn lại không chịu làm Thượng tiên, cũng

không nên để bản thân rơi vào kết cục phải sống ký sinh trong Si Mị

Chung, thấy tôi, còn giả vờ câm điếc để giấu diếm thân phận, rốt cục là

chàng đang sợ cái gì. Quả nhiên chàng là kẻ vô cùng ngốc, vô cùng vô

cùng ngốc!

Rèm ở phòng chính bị một bàn tay vén lên, Bích Hoa đi

vào, ngồi xuốngbên cạnh tôi, nhìn thấy tôi khóc, đưa tay ra lau nước mắt cho tôi, nhìn tôi lo lắng, vội vã viết vào tay tôi: “Sao lại khóc?”.

Tôi hắng giọng, cười nói: “Đâu có, chỉ là vừa rồi hắt hơi nhiều quá nên nước mắt mới chảy ra thôi”.

Bích Hoa nhìn tôi cười.

Tôi đứng lên, chạy về phía phòng bếp: “Tôi nhớ hình như chàng thích uống

canh cá, tôi đi nấu một bát cho chàng”. Tôi còn nhớ trong bữa yến tiệc

hôm đó, Bích Hoa không hề động đến những đĩa thức ăn trước mặt, chỉ uống sạch sẽ món canh cá mà thôi. Đúng lúc ánh nắng bên ngoài rọi vào, chiếu lên người tạo cảm giác vô cùng ấm áp. Tôi cười. Sau này,cũng vẫn sẽ

tiếp tục cười.

NGOẠI TRUYỆN 3 – NỬA ĐÊM ĐẦU TRẦN ĐÓN GIÓ: Niễn Ngọc.

Gió đêm nay khá lớn, e là trời muốn mưa. Tôi còn nhớ tối hôm đó Tử Như đến thời tiết cũng như vậy. Đứa bé ấy lộ ra gương mặt trắng bệch, nước mắt lưng tròng, hai gò má vốn phúng phính lại hõm sâu vào, dưới ánh nến phần nào trở nên hung dữ.

Nàng mở to đôi mắt vô hồn nhìn tôi trừng trừng, chớp chớp mắt nhìn tôi, ngón tay gầy guộc tóm chặt lấy vạt áo tôi, đôi môi tái nhợt hé ra, dường như dùng hết tất cả sức lực trong người, cuối cùng cũng khàn giọng nói: “Sự phụ, Tử Như xin người”.

Tôi bình tĩnh nhìn nàng, hai tay giấu trong ống tay áo, không nói một câu nào.

Lúc Tử Như được tôi đem về mới chỉ là một con tiểu bạch hồ còn chưa biết nói, cả ngày chỉ quanh quẩn bên chân tôi, theo như sư đệ nói thì, nó không phải là một con hồ ly, mà phải là một con chó nhỏ mới đúng. Mỗi lúc như thế, tôi cuối cùng cũng ôm bóng dáng bé nhỏ ấy từ mặt đất lên, đặt trong tay đùa nghịch. Bạch hồ ly mở to đôi mắt tròn ngập nước nhìn tôi, thè lưỡi ra liếm vào mặt tôi.

Vốn tôi không thích những hành động như vậy, cứ có cảm giác mấy thứ như nước miếng đều là những thứ dơ bẩn một khi đã dính vào rồi thì rửa cũng không sạch được, nhưng cứ nhìn đôi đồng tử đen như mực của nàng, lòng tôi lại mềm nhũn, không nhịn được đưa t