
h sẽ xúc động muốn cùng nàng đồng sinh cộng tử. Ở trong này, cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần quan tâm.
"Ly Nhi." Hắn khẽ gọi, người trong lòng chậm rãi ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn hắn. Hắn hôn lên mi tâm của nàng, kiên quyết nói: "Chờ ta, ta sẽ trở về."
Nếu để Du Bạch thấy biểu tình này của hắn, chắc chắn hắn ta sẽ biết tâm tình của hắn bây giờ.
Phải qua một lúc lâu Ly Nhi mới hiểu câu này của hắn, sau đó nàng gật đầu nói: "Được."
Ngày đó gió rất lớn, nhân sĩ trung nguyên đứng thành một hàng dài, Hạ Hoài Chi chỉ mang theo Ly Nhi, vô cùng dễ dàng thả Nam Cung Ngạo trở về, chỉ có một người tới như vậy làm người Trung Nguyên không khỏi khẩn trương một trận.
Nam Cung Ngạo rất hiểu người này, giữ lại Ly Nhi, so với giữ lại mình hữu hiệu hơn rất nhiều.
Hắn chậm chạp đi về phía trước, nữ nhân đó, sau mười hai năm mới gặp lại, hắn đột nhiên không còn cảm giác gì nữa. Mười hai năm trước, hắn đã từng hận bà, bởi vì bà là mẫu thân của hắn, là người thân duy nhất của hắn trong gia tộc, vì vinh quang của Nam Cung thế gia, bà đã nhẫn tâm đưa hắn đến Vọng Nguyệt U Lâu.
Nhưng hôm nay, đã mười hai năm sau, hắn bỗng nhiên cảm thấy cảm tình gì cũng không có. Bước chân hắn vô cùng kiêm định, nhìn không ra có chút lưu luyến nào, nhưng thời điểm sắp rời đi, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hạ Hoài Chi, nói: "Nếu nàng có thương tổn gì, toàn thể Vọng Nguyệt U Lâu sẽ phải chôn cùng."
Hạ Hoài Chi vẫn cười đến vân đạm phong khinh như cũ nói: "Mỗi năm cho ngươi thời gian một ngày đến thăm nàng. Trung thu, nhớ kỹ, chỉ có một ngày này."
Nam Cung Ngạo xoay người không liếc nhìn nàng, vội vã rời đi.
Hạ Hoài Chi ôm vai Ly Nhi đứng trên đỉnh núi nhìn mọi người rời đi, chợt thấy có một chút mất mát. Nhiều năm trôi qua, hắn nhìn người này lớn lên, nhìn người này lãnh khốc âm tàn. Cho dù tra tấn hắn bằng băng tằm liệt hỏa thì cũng chỉ như mài thêm cho lưỡi dao sắc bén, không thể nào ảnh hưởng đến kiêu ngạo của hắn, ý chí tranh giành sinh tồn to lớn đã rèn luyện cho nội tâm hắn thêm vô tình.
Không còn giúp được, lại thống khổ, lại đau lòng, từ đầu tới cuối cũng không muốn khom lưng thỏa hiệp.
Gió thổi bay một góc áo của Hạ Hoài Chi, hắn cúi đầu nhìn Ly Nhi trong lòng hắn, Ly Nhi kinh sợ nhìn hắn.
Hạ Hoài Chi vẫn tự nói với chính mình, Nam Cung Ngạo chính là kẻ thù của mình, hắn vẫn dùng lý do này để giải thích sự chú ý của mình đến hành vi của Nam Cung Ngạo.
Nhưng dần dần chính hắn có chút mê muội, nếu không có Nam Cung Ngạo, Vọng Nguyệt U Lâu này đối với hắn có lợi ích gì chứ ? Nếu không phải vì Nam Cung Ngạo, nữ nhân trong lòng hắn bây giờ đối với hắn có lợi ích gì chứ ? Nếu không phải vì Nam Cung Ngạo, lời hẹn một năm một lần vào Trung Thu hắn dùng để làm gì chứ ?
Hắn hận Ly Nhi, nữ nhân này cứu kẻ thù của hắn, đồng thời đoạt luôn người hắn yêu thương. Nhưng thời điểm thả Nam Cung Ngạo rời đi, hắn đột nhiên sợ hãi, người kia, có thể hay không............có thể hay không sẽ không bao giờ trở về nữa?
Hắn nắm thật chặt eo lưng mảnh khảnh của Ly Nhi, sẽ không đâu, nhất định sẽ không.
Nam Cung Ngạo theo mọi người chậm rãi xuống núi, lúc xuống đến chân núi, mới từ từ ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía đỉnh núi đã không còn thấy bóng dáng ai nữa.
"Ngạo Nhi." Nam Cung thế gia, Nam Cung lão phu nhân mở miệng kêu vài tiếng, nhưng đứa nhỏ này vẫn không trả lời bà. Mười hai năm, trên người đứa nhỏ này có thể thấy được lờ mờ bóng dáng của phụ thân hắn.
Nam Cung Ngạo về Nam Cung gia một tháng, người người đến hỏi thăm, bà mối lui tới, vội vội vàng vàng kết bạn với những người có cùng địa vị. Nam Cung thiếu chủ trừ việc ngẫu nhiên nhìn về một hướng mà ngẩn người, ngoài ra không còn gì khác thường.
Sinh nhật hai mươi tuổi của Nam Cung Ngạo, Nam Cung lão phu nhân tự mình chẩn bị yến hội, toàn bộ phủ từ trong ra ngoài đều được giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi. Chỉ có Nam Cung Ngạo giống như một người không liên quan, hàng ngày hắn chỉ luyện võ, kết giao bạn bè cùng địa vị, rồi ngẩn người.
Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ* không gần nữ sắc, nhưng từ khi rời khỏi Vọng Nguyệt U lâu, hắn chỉ cảm thấy không muốn như trước nữa. Nếu không phải hắn thường mơ thấy nàng, hắn không nghĩ đến nhớ nhung một người lại là chuyện đau khổ như vậy, trong lòng như tồn tại một khoảng trống.
Lúc này hắn rốt cục hiểu được sự trả thù của Hạ Hoài Chi, là nhớ thương khắc cốt ghi tâm.
*Liễu Hạ Huệ:
Ở thế gia danh viện thay đổi giống như đèn kéo quân, Nam Cung Lão phu nhân thở dài nhìn con trai của mình, mười hai năm xa cách, làm cho hắn trở nên thật xa lạ. Chàng trai cao lớn vững chãi, áo đen cô quạnh, khí thế bức người kia thật sự là đứa nhỏ trước kia ôm chân mình khóc lóc cầu xin sao?
Địa vị của Nam Cung Ngạo, làm nhiều người ngày càng ghen ghét.
"Nam Cung Ngạo!" Một thiếu niên toàn thân lam y, Thu Hộ Ngọc ngăn trước mặt hắn, âm thanh xúc động phẫn nộ bất bình: "Ngươi sao có thể cự tuyệt Lăng Như Sương cô nương tự đến cầu hôn chứ!"
"Tránh ra!" trả lời hắn là hai chữ lạnh lùng.
Thu Hộ Ngọc trong chốc lát tức gi